Nếu như trên thế giới này tồn tại từ “ngoài ý muốn” thì cũng chẳng khác gì với xác suất nó sẽ xảy ra cả.Bước chân của Thủy An Lạc còn chưa vững, vừa nhìn thấy người đàn ông kia cô liền phải tựa vào thành xe.Đang là mùa thu, cánh cửa truyền tới cảm giác lành lạnh.Hơi lạnh thấm vào lòng bàn tay Thủy An Lạc, lan tỏa dần lên cánh tay.Người đàn ông phía đối diện cũng vừa mới bước từ trên xe xuống, giữa bọn họ chỉ cách nhau một cái lề đường.Thủy An Lạc vịn vào cửa xe, cuối cùng cũng ổn định được bước chân của mình.Còn Mặc Lộ Túc có hơi sửng sốt, nhưng anh vẫn cất bước đi tới.Chân mày thanh tú của Thủy An Lạc nhíu chặt, anh ấy như thế này, cô thấy thật xa lạ.Anh vẫn là anh, vẫn là gương mặt tuấn tú ấy, nhưng lại không giống anh trước đây.
Lúc này anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, so với vẻ công tử sạch sẽ hồi trước thì có thêm chút cảm giác bức bách khó nói thành lời.Sở Ninh Dực vốn định rời đi, không ngờ lại gặp phải Mặc Lộ Túc ở cổng.Anh cúi đầu nhìn chiếc điện thoại còn chưa cất đi trong tay mình, còn cả đoạn tin nhắn phía dưới yêu cầu Thủy An Lạc ngăn cản Mặc Lộ Túc lại, thì ra, mục đích là như vậy!Sở Ninh Dực mở cửa xuống xe.Tiếng mở cửa rõ ràng không lớn, nhưng thân thể Thủy An Lạc lại bị âm thanh này làm cho giật mình.Cô quay đầu lại, nhìn người đàn ông vừa xuống xe.Sở Ninh Dực bước xuống, đi tới bên Thủy An Lạc.Trái tim cô nhảy lên theo bước chân của hai người.
Trời đất chứng giám, đây thực sự là ngoài ý muốn.Sở Ninh Dực bước tới bên cạnh Thủy An Lạc, khiến cho độ ấm xung quanh cô hạ xuống vài phần.“Em...”Thủy An Lạc còn chưa thốt nên lời, Sở Ninh Dực đã vươn tay cầm lấy tay cô, “Em vào trước đi.”Thủy An Lạc mím môi, nhìn anh, lại nhìn về phía Mặc Lộ Túc, hai người này ở cạnh nhau liệu có choảng nhau không đây?Mặc Lộ Túc dừng bước bên cạnh Thủy An Lạc, ánh mắt rơi xuống cánh tay cô, trong mắt xẹt qua một tia khó chịu.Không khí chỗ này khiến người ta thấy bí bách vô cùng.
Thủy An Lạc kiên quyết lựa chọn tiếp thu ý kiến của Sở Ninh Dực, gật đầu với Mặc Lộ Túc sau đó nhanh chóng rời khỏi đây.Thủy An Lạc đi