Sở Ninh Dực nhíu mày nhịn đau, nếu như để cho cô nhóc này tới viện, không biết sẽ có thêm bao nhiêu bệnh nhân bất hạnh nữa.
Về chuyện Kiều Nhã Nguyễn, vốn là anh tìm người ta đến nhưng hiện giờ xem ra hình như không cần thiết nữa rồi."Miệng khô quá.""Sở tổng, xin ngài đợi một lát, tiểu nhân sẽ quay lại ngay." Thủy An Lạc nói rồi chuồn nhanh như một làn khói ra khỏi phòng.Thoáng cái, cô đã đã bưng một cốc trà quay trở lại rồi đặt vào tay Sở Ninh Dực: "Sở tổng, mời ngài dùng."Sở Ninh Dực có vẻ rất hài lòng với biểu hiện nịnh nọt này của cô: "Mai tôi sẽ dặn người sắp xếp cho cô ấy.""Đội ơn Sở tổng, anh tốt với tôi quá!" Thủy An Lạc cười tít mắt nói."Tôi nói rồi, tôi..."Sở Ninh Dực còn chưa nói xong, tiếng khóc của Tiểu Bảo Bối đã vọng tới.Thủy An Lạc vốn đang sợ Sở Ninh Dực sẽ nói ra điều gì đó mà mình không muốn nghe thì được con trai cứu cánh, quả nhiên đúng là con ruột của mình.
cô vội vàng xoay người rời đi, đi tới cửa mới ngoảnh lại: "Sở tổng vĩ đại, anh nghỉ ngơi sớm đi nhé."Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn cánh cửa đã khép lại, cô ấy có cần phải tránh mình như tránh tà vậy không?Còn đang mải nghĩ thì di động trên bàn bỗng đổ chuông, Sở Ninh Dực đưa tay cầm lấy: "Alo...""Thủy Mặc Vân vừa sửa lại di chúc, 30% cổ phần mà Thủy Viễn Tường để lại cho Thủy An Lạc bị ông ta chuyển sang tên của Thủy An Kiều rồi.""Đúng là một người "cha dượng" mẫu mực mà, đem thứ mà cha ruột của mình để lại cho con gái ruột tặng cho người khác cơ đấy." Sở Ninh Dực lạnh lùng trào phúng."Nếu như tôi nhớ không nhầm thì chỗ cổ phần mà Thủy Viễn Tường để lại cho Thủy An Lạc, những người khác không có tư cách động tới mà.""Nói thì nói vậy, nhưng Thủy An Lạc đã ly hôn, nói cách khác Thủy Mặc Vân có quyền thu lại số cổ phần đã giao cho Thủy An Lạc trước kia.
Trừ khi trước năm hai mươi lăm tuổi, bên cạnh Thủy An Lạc có một người giám hộ hợp pháp.""Người giám hộ hợp pháp." Sở Ninh