Lúc Thủy An Lạc tỉnh dậy đã là hơn tám giờ sáng, vậy mà chẳng có ai gọi cô dậy cả.Thủy An Lạc hấp ta hấp tấp đánh răng rửa mặt, sau đó cầm túi xách chạy ra ngoài.
Đáng tiếc cô còn chưa ra khỏi cửa, tiểu tổ tông trên giường đã khóc toáng lên.
Thủy An Lạc cắn răng quay lại, vén áo lên cho thằng bé bú trước.
Công việc đương nhiên quan trọng nhưng cô không thể để cho công việc làm cho mụ đầu mà quên mất mình đi làm là vì cái gì được.
Vốn là để nuôi con, nhưng lại vì công việc mà bỏ bê con cái, vậy chẳng phải là lẫn lộn đầu đuôi rồi sao?Tiểu Bảo Bối ăn no liền vui vẻ trở lại.
Thủy An Lạc bế bé con xuống dưới nhà đặt vào xe đẩy: "Thím Vu, cháu đi đây, thằng bé nhờ thím trông giúp nhé.""Tiểu thư, ăn sáng đã." Thím Vu vội nói."Cháu không ăn đâu, muộn mất rồi." Thủy An Lạc nói rồi vội vàng chạy ra ngoài, vừa kéo cửa ra liền thấy chú Sở đã đợi sẵn ở cửa."Tiểu thư, để tôi đưa cô đi.
Cái này là thiếu gia dặn tôi đưa cho cô."Thủy An Lạc cúi đầu nhìn, là tấm thẻ thang máy trước kia của cô, bên trên mặt thẻ vẫn là hình nhân vật hoạt hình, vậy ra anh vẫn luôn giữ nó sao."Lần này anh ta không sợ cháu chạy mất nữa à?" Thủy An Lạc bĩu môi nói rồi cầm lấy thẻ quẹt thang máy."Tiểu thiếu gia chẳng phải vẫn ở đây sao?"Ý là: Cô chạy đi, có giỏi thì chạy đi!Thủy An Lạc không nhịn được mà trợn trắng mắt, đã bảo rồi mà, tên kia đâu có tin cô đâu, nhưng con trai còn ở đây thì cô còn có thể chạy đi được đằng nào chứ?***Thủy An Lạc đến bệnh viện, đương nhiên là bị muộn.Lâm Thiến Thần dựa vào bàn làm việc nhìn cô.
Thủy An Lạc cúi đầu im lặng."Thôi bỏ đi, em phải chăm con rồi còn phải đi làm.
Sau này để ý một chút, đi thay đồ trước đi, lát nữa đi kiểm tra phòng bệnh với chị." Lâm Thiến Thần nói rồi phất tay bảo cô ra ngoài."Thiến Thần à, cô không thể nuông chiều thực tập sinh như thế được, không thể cứ ỷ mình là thực tập sinh thì có thể đi muộn như thế." Một bác sĩ lớn tuổi ngồi phía sau Lâm Thiến Thần lên tiếng.
Bà ta đã biết hết chuyện hôm