Thủy An Lạc khoác áo vào đi sang phòng làm việc.
Cô vừa mới đi tới cửa đã nghe thấy tiếng nói vang ra từ bên trong.“Các cậu trông coi người cho kỹ, sáng ngày mai tôi sẽ qua xem!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, thanh âm lúc này lạnh lẽo như băng.Thủy An Lạc không kìm được mà run lên một cái.Cái kiểu lời nói không hề có một chút nhiệt độ nào thế này còn lạnh hơn mấy trăm lần so với thái độ của anh đối với cô ngày xưa.Sở Ninh Dực đặt điện thoại xuống bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy cái bóng của người ngoài cửa: “Vào đi.”Thủy An Lạc có chút run rẩy.
Cô không nhịn được mà siết chặt quần áotrên người.
Rõ ràng cô vốn đi tìm anh, nhưng lúc này đẩy cửa vào lại không dám nói như vậy.“Em dậy đi lấy cốc nước.”Sở Ninh Dực nhìn áo khoác trên vai của cô, đó là áo mà anh đặt trên kệ quần áo.
Anh đứng dậy bước qua giúp cô kéo chặt áo khoác lại:“Em lạnh à?”Nửa đêm nhiệt độ đột ngột hạ xuống, anh còn chưa cảm thấy gì mà không ngờ cô thấy lạnh rồi.“Không sao.” Thủy An Lạc lên tiếng: “Đã muộn thế này rồi mà anh còn chưa xong việc à?”Sở Ninh Dực ôm cô đi ra ngoài, sau khi trở lại phòng ngủ thì chỉnh điều hòa cho nhiệt độ tăng lên thêm mấy độ.Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một chút, tình hình này có vẻ sai sai.
Tại sao cô tỉnh rồi mà lại phải ngủ chung phòng với anh chứ?“Em về phòng đây.” Thủy An Lạc nói xong thì liền cởi áo khoác ra đưa cho anh, còn bản thân thì lại muốn xoay người chạy trốn.“Đừng làm kiêu nữa, cả ngày lẫn đêm cứ để bản thiếu gia phải bế em là cóý gì hả?” Sở Ninh Dực vừa nói vừa dứt khoát kéo Thủy An Lạc ngược lại: “Mau ngủ đi, nếu em không thích ngủ thì chúng ta làm chút chuyện gì đó cho dễ ngủ nhé?”Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật: “Chú à, chú phải biết điểm dừng chứ!”Sở Ninh Dực híp mắt: “Em gọi anh là gì cơ?”Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn trần nhà khắc hoa, cuối cùng nghiêm túc trả lời: “Chú!”“Lại ngứa đòn rồi có đúng không?” Sở Ninh Dực nói xong liền thẳng tay đẩy Thủy An Lạc lên giường, định xử lý một phen cô nhóc bướng bỉnh không biết sống chết này.Nhưng mà không biết có phải chỉ là ảo giác của anh hay không mà hôm nay