Thủy An Lạc xoa xoa cái mũi của mình, bò dậy, dè dặt nhìn một cái: Má, là nước đường đỏ thật này!Thủy An Lạc cảm thấy thế giới này thật thần kỳ.“Sở tổng, anh còn biết cả cái này nữa cơ à?” Thủy An Lạc ngạc nhiên hỏi, nhưng ngẫm lại thấy sai sai, “Chắc không phải là chăm sóc người phụ nữ khác nên biết đấy chứ?”“Mau uống đi.” Sở Ninh Dực vươn tay bóp mũi cô, đút thẳng cho cô uống.
Thủy An Lạc giãy giụa vô ích, vừa uống xong đã bị Sở Ninh Dực nhét thẳng vào trong chăn, sau đó đắp chăn lại.Một loạt những động tác này, Sở tổng làm vô cùng lưu loát.Thủy An Lạc thầm nghĩ, để em xem anh giả vờ thế nào, nhất định là trước đây đã từng chăm sóc thế này cho người phụ nữ khác rồi.Sở Ninh Dực xong xuôi đâu vào đấy đứng dậy xuống lầu.
Thủy An Lạc uống nước đường xong toàn thân bắt đầu bốc hỏa, càng không ngủ được, trong lòng cứ quẩn quanh mãi việc sao anh ấy lại biết chuyện này?Sở Ninh Dực lại quay trở lại cầm theo một túi chườm nóng, đặt lên bụng cô sau đó mới trèo lên giường vén chăn kéo cô vào trong lòng.Vì một động tác cẩn thận này của anh mà Thủy An Lạc như bị người ta điểm huyệt.Sở Ninh Dực vươn tay tắt đèn, ôm lấy đầu cô áp vào ngực mình: “Ngủ đi.”Nhưng Thủy An Lạc cứ chốc chốc lại cựa tay, cựa chân, vẫn không chịu ngủ.Sở Ninh Dực nhíu mày, cúi đầu nhìn người con gái trong lòng mình: “Làm sao thế?”Thủy An Lạc ngẩng đầu, cặp mắt to tròn vẫn đang đảo quanh trong màn đêm đen, “Anh nói em biết đi, sao anh biết được chuyện đó? Anh mà không nói em sẽ suy nghĩ lung tung.
Em mà suy nghĩ lung tung thì sẽ lại nghi ngờ anh.
Em mà hoài nghi thì tâm trạng em sẽ không tốt.
Tâm trạng em không tốt anh sẽ đau lòng.
Anh xem, đến lúc đó cũng chỉ có anh là chịu thiệt thôi.”Sở Ninh Dực giật giật khóe miệng, nhìn cô nàng đang thao thao bất tuyệt, cúi đầu che môi cô lại, sao lại có thể lắm mồm như thế được vậy?“Ngủ