Sau cơn mưa, ánh mặt trời lại trở nên xán lạn.Sở Ninh Dực đến nơi hẹn gặp Mặc Doãn.
Địa điểm hẹn gặp là một quán cafe ngay dưới tầng trệt của tòa nhà Sở Thị.Giữa trưa, trừ bọn họ ra thì trong quán không có ai khác.Không phải là do việc kinh doanh của quán không tốt, mà vì Sở Ninh Dực đã bao tất cả chỗ này.“Chỉ có mình cậu thôi à? Ba cậu đâu?” Mặc Doãn mỉa mai lên tiếng.Ngón tay thon dài của Sở Ninh Dực nhẹ nhàng miết lên thành cốc, nghe thấy Mặc Doãn hỏi vậy liền chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng hơi nhếch lên: “Ba tôi chắc cũng không muốn gặp hung thủ hại chết em gái ruột của mình đâu.”“Rầm...”Chiếc cốc trước mặt Mặc Doãn trượt lên một khoảng, chiếc thìa bên trong hơi lắc lư, phát ra tiếng vang thanh thúy.“Rốt cuộc là ai hại chết An Tâm, các người phải biết rõ hơn tôi chứ?” Mặc Doãn tức giận trách móc.Sở Ninh Dực vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng của mình, “Cái chết của cô, ông chẳng bao giờ điều tra tường tận, chỉ biết đổ hết sai lầm lên đầu Sở gia, thậm chí còn không tiếc lợi dụng cả con trai mình.”“Cậu nói cái gì?”“Tôi nói gì chẳng lẽ ông không biết hay sao?” Sở Ninh Dực lạnh lùng lên tiếng: “Nếu không phải trước lúc cô muốn ly hôn với ông, ông cố tình ép buộc cưỡng đoạt cô ấy thì sao cô ấy lại có thể mang thai vào lúc đó được.
Tại sao Mặc Lộ Túc lại luôn miệng nói rằng sự tồn tại của anh ta là khả năng duy nhất để mẹ có thể ly hôn?” Sở Ninh Dực trầm giọng suy xét.Sắc mặt Mặc Doãn càng trở nên khó coi hơn.“Cả cuộc đời này, chuyện mà tôi hối hận nhất chính là năm đó đã giúp Sở gia.” Mặc Doãn căm hận nói.“Khi ấy, ông hiểu rõ hơn bất cứ ai, chỉ cần ba tôi quay về, mọi chuyện sẽ có khả năng xoay chuyển.
Nhưng vào lúc bà tôi là phụ nữ một thân một mình không thể chèo trống được, ông lại thể hiện sự ái mộ với cô tôi, khuyên bảo bà không nên phá vỡ nguyện vọng của ba tôi, tất cả những điều này đều do ông làm.” Vài giọt cafe trong cốc của Sở Ninh Dực đã sánh ra ngoài.Cả người Mặc Doãn cứng đờ, như một con báo bất cứ