Thủy An Lạc nhìn thím Vu.
Thím Vu cũng chẳng hiểu gì.Sở Ninh Dực cầm tập tranh vẽ kia, từ từ ngồi xuống giường.
Những ngón tay thon dài của anh ma sát nhẹ nhẹ lên bìa của nó như muốn lau đi chút bụi bẩn trên đó.Trông anh có vẻ căng thẳng, có vẻ như đang đấu tranh nội tâm không biết có nên mở tập tranh này ra hay không.Đó là món quà sinh nhật cô tặng cho anh lúc ba tuổi.[”Cô ơi, vẽ tay là gì ạ?” Bé trai ba tuổi ôm điện thoại hỏi.“Vẽ tay là dùng tay cầm bút để vẽ ra ấy, đó là món quà mà người cô thích chuẩn bị cho cháu đấy, có thích không?” Bên kia điện thoại, một giọng nói nhẹ nhàng vọng ra.“Dạ, thích, nhưng ba nói, trên này có cả tên, người cô thích tên là Hạ Tâm ạ?”“Ha ha, bé ngốc, đó là chữ cuối cùng của tên cô và tên người ấy ghép lại đấy.”]Hạ Tâm, Hạ Tâm!Chữ cuối cùng trong tên cô, và chữ cuối cùng trong tên người họa sĩ kia.Nhưng năm thứ ba sau khi về nước, anh nhớ rất rõ cuộc đối thoại giữa bà và cô.Người họa sĩ kia rõ ràng đã chết rồi kia mà.Sở Ninh Dực chậm rãi mở tập tranh vẽ tay ra, bên trong toàn là người máy hoặc những thứ mà trẻ con yêu thích.Nhưng dưới mỗi góc trang đều có một cái tên.Hạ Tâm.Nét chữ giống nhau như đúc, sao có thể là giả được?Lúc Thủy An Lạc đang tò mò, Sở Ninh Dực bỗng đứng dậy, nhanh chóng bước đến bên cạnh cô, vươn tay cầm lấy tay cô: “Em lấy bức tranh này ở đâu?”Thủy An Lạc bị động tác bất thình lình của anh dọa sợ, không kìm đượcđịnh ôm con trai lùi lại phía sau.“Trên cầu vòm, của một họa sĩ nghèo lang thang.” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói.Cô vừa mới dứt lời, Sở Ninh Dực đã nhanh chóng chạy vụt ra ngoài.Thím Vu bị anh đụng phải, khó hiểu nhìn Sở Ninh Dực đang nhanh chóng chạy xuống nhà, “Chuyện gì thế này?”Thủy An Lạc cũng không hiểu tại sao chỉ vì một bức tranh mà anh ấy lại kích động như vậy.Cô đặt Tiểu Bảo Bối lên giường,