“Sao thế?” Thím Vu tò mò nhìn cô, hôm nay làm sao mà ai cũng ngơ ngẩn với kinh sợ hết vậy?Thủy An Lạc nuốt nước bọt đánh ực một cái, “Thím Vu, tập tranh này là tam tiểu thư vẽ ạ?”ƠSắc mặt thím Vu thoáng thay đổi, dường như đang cố nghĩ xem nên trả lời câu hỏi này thế nào.Nhưng nghĩ đến chuyện thiếu phu nhân sớm muộn cũng sẽ tái hôn với thiếu gia nên bà cũng không che giấu nữa, mở miệng nói thẳng: “Sao có thể như hế được? Tập tranh này là do một họa sĩ mà hồi đó tam tiểu thưthích vẽ đấy.”Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, cho nên người họa sĩ mà cô nhìn thấy ngày hôm nay chính là mối tình đầu của cô của Sở Ninh Dực?Chắc không máu chó đến thế đâu chứ?“Có điều, tiếc là người họa sĩ kia đã mất rồi.” Thím Vu thở dài.“Gì cơ ạ?!” Thủy An Lạc bỗng kinh hô thành tiếng, khiến Tiểu Bảo Bối giật mình khóc tỉnh dậy.Thím Vu vội vàng bước qua bế cậu bé lên, nhẹ nhàng dỗ dành.Thủy An Lạc bỗng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.Đã mất rồi?Vậy người hôm nay cô nhìn thấy là ai?Xác sống?Hay là hồn ma?Thím Vu dỗ dành Tiểu Bảo Bối xong mới ngẩng đầu nhìn về phía Thủy An Lạc mặt mày đang tái nhợt đứng bên cạnh, “Đúng vậy, mất lâu rồi, kỳ thực chuyện này ở Sở gia không ai được nhắc đến, bởi vì sau này, tam tiểu thư cũng vì chuyện đó mà qua đời.”Có lẽ là bởi vì ở đây không phải là ở nhà chính cho nên thím Vu mới to gan dám nói ra.Hai chân Thủy An Lạc như nhũn ra, ngồi phịch xuống giường.“Thiếu phu nhân, cô làm sao thế?” Thím Vu cuối cùng cũng nhận thấy sự khác thường của cô, vội vàng mở miệng hỏi.Chân Thủy An Lạc mềm nhũn, lưng thì rét run.Hôm qua và hôm nay, cô đã gặp một “người chết“.
Hôm qua cô còn băngbó vết thương cho “người chết” đó.
Hôm nay người đó lại vẽ cho cô một bức tranh.Thím Vu lại đặt Tiểu Bảo Bối yên ổn nằm xuống.
Bà tưởng cô đang lo cho Sở Ninh Dực bèn mở miệng nói: “Chắc thiếu gia bỗng nhớ ra có việc gì đó cần phải giải quyết thôi, thiếu phu nhân đừng lo lắng, đi ngủ