Mặc Lộ Túc không chú ý tới phản ứng của Triệu Thu mà chỉ xoay người về phòng rửa mặt.
Hai tay Triệu Thu run rẩy, bà ta từ từ cầm bức tranh để trên mặt bàn kia lên, gương mặt quen thuộc, chữ ký lại càng quen thuộc hơn: Hạ Tâm.
Ông ta vẫn còn ở thành phố A, ông ta vẫn còn ở đây!“Lộ Túc!”Triệu Thu cố gắng khiến giọng mình nghe có vẻ bình tĩnh nói:“Sao lại đặt hòm cứu thương ở đây, con bị thương à?”“Không, hôm qua con có đưa một ông họa sĩ gặp nạn về, cơ mà hình như là ông ta đi luôn rồi!” Mặc Lộ Túc nói vọng từ trong nhà tắm ra.
Họa sĩ gặp nạn, người họa sĩ mà ngày hôm qua bà đuổi khỏi thành phố A không ngờ lại được Mặc Lộ Túc đưa về!Mặt của Triệu Thu lập tức tái mét, nếu đã vậy thì đừng trách bà ta lòng dạ độc ác.
“Lộ Túc, đồ ăn sáng mẹ để trên bàn nhé, mẹ còn có việc phải đi trước!” Triệu Thu vừa nói vừa cầm túi xách của mình cùng với bức tranh kia lên rồi ra khỏi nhà.
Có điều khi xuống dưới nhà gọi điện cho mấy tên ngày hôm qua bà ta thuê thì chẳng có ai nghe máy cả.
Dù rất tức giận nhưng bây giờ bà ta cũng chỉ có thể tìm người khác được thôi.
Lần này chắc chắn bà ta sẽ không để Triệu Hạ còn sống mà rời khỏi nơi này.
Bà ta sẽ khiến ông không còn bất cứ cơ hội nào xuất hiện trước mặt người khác nữa.
Sắp xếp chuyện giết người xong xuôi, ánh mắt Triệu Thu trở nên dữ tợn: “Triệu Hạ, đây là do ông tự tìm chết, nhưng mà như vậy cũng tốt, như vậy thì ông có thể đi tìm con quỷ đoản mệnh An Tâm đó rồi!” Triệu Thu vừa nói vừa cất di động của mình đi, bà ta cầm bức