Thủy An Lạc ghét nhất việc mỗi khi cô có việc hỏi thì anh lại dùng cái điệu bộ “làm màu không sợ sét đánh” mà vênh váo nói với cô một câu: Em đoán xem!Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một hồi rồi quyết định hôn chụt luôn cái miệng toàn bọt kem đánh răng lên mặt anh.Sở Ninh Dực cau mày còn Thủy An Lạc thì cười tít mắt nhìn anh.Tiểu Bảo Bối cười khanh khách, cái móng vuốt bé nhỏ lần sờ vào đám bọt trên mặt ba mình.
Sở Ninh Dực nhìn cô gái vừa sung sướng vừa đánh răng trước mặt mình liền kéo luôn cô vào lòng hôn cô.“Ôi...”Thủy An Lạc hết hồn, không thể tin nổi nhìn người đàn ông đang hôn mình.Trong miệng cô...!còn cả đống bọt kem đánh răng kìa!Sau khi nụ hôn kết thúc, cả hai liền trở thành ông già râu trắng.
Sở Ninh Dực tì trán vào trán cô, thấp giọng nói: “Đây mới gọi là cứu nhau trong lúc hoạn nạn.”“Anh thật buồn nôn!” Thủy An Lạc nói xong lập tức xoay người tiếp tục đánh răng.Anh đang bị cô ghét bỏ đấy hả?Tiểu Bảo Bối cười khanh khách quệt bọt trên môi của ba mình, sau vì cái vị của nó mà nhăn cái mặt bánh bao lại.
Đây là cái thứ quỷ gì vậy, chẳng ngon gì cả.Đánh răng rửa mặt xong, Thủy An Lạc đến bệnh viện còn Sở Ninh Dực vẫn phụ trách việc đưa cô đi.Lúc ở trên xe Thủy An Lạc vẫn không từ bỏ ý định mà hỏi xem đã có tin tức gì của Triệu Hạ hay chưa, nhưng Sở Ninh Dực vẫn cứ tỏ ra thần thần bí bí chẳng hiểu nổi.Đến tận khi xuống xe rồi Thủy An Lạc vẫn chẳng hỏi được gì.Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng giận dỗi bước xuống xe của cô thì thấy khoái lắm.“Những người tôi bảo chú tìm chú đã tìm thấy hết chưa?” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng hỏi.“Dạ, tìm được rồi, bọn họ cũng đã ký thỏa thuận giữ bí mật rồi!” Chú Sở lên tiếng trả lời.Sở Ninh Dực gật đầu rồi đưa tay lên bóp trán mình.
giờ cũng đã là lúc nên để mọi người phía trên biết được sự thật trong quá khứ rồi.Lúc Thủy An Lạc về đến viện thì Lý Tử cũng đã có mặt ở đó, anh ta đang kiểm tra sức khỏe cho nhóc mập.
Cô biết thân phận của mình có chút đặc biệt nên cũng không qua đó ngay mà quay thẳng về phòng làm việc của mình để thay quần áo, sau đó đi chuẩn bị tài liệu mà Lý Tử phải