Phong Phong hơi sững sờ, hình như thực sự không nghĩ đến chuyện này.“Khụ...” Ảnh đế đương nhiên sẽ không để cho người khác biết mình đã làm ra chuyện ngốc nghếch rồi.Cho nên Phong Phong nhanh chóng mở miệng nói: “Tiểu gia đây chờ không được à?”Trợ lý mỉm cười, quay đầu lại tiếp tục nhìn con đường phía trước.
Quả nhiên, một cô Kiều thôi đã đủ khiến Phong Ảnh đế mất bình tĩnh đến thế này rồi.Phong Phong nhìn ra bên ngoài, ánh mắt dần trở nên thâm thúy, rốt cuộc thì giờ anh ta đang nghĩ cái gì vậy?Kiều Nhã Nguyễn, cô gái mà mới đầu anh ta muốn trả thù, giờ vẫn vậy sao?Rõ ràng chính cô ta hại chết Kỳ Nhu, không phải sao?Vậy tại sao bây giờ không nhìn thấy cô, tâm trạng của anh ta lại bực bội, bí bách thế này.Anh ta đã thay lòng đổi dạ với Kỳ Nhu rồi à?“Quay lại biệt thự đi.” Phong Phong bỗng mở miệng nói, giọng nói nghe đầy phiền muộn.Trợ lý quay đầu lại nhìn thoáng qua, không biết vị tổ tông này lại làm sao nữa.Suốt đường đi, Phong Phong lại đổi ý mấy lần, ngay cả trợ lý cũng muốn phát điên theo.
Cuối cùng anh ta liền bảo tài xế dừng xe lại, quay đầu nhìn vị tổ tông đằng sau, “Lần này chờ cậu quyết định chắc chắn đi rồi chúng ta đi tiếp, thế nào?”Phong Phong nhíu mày, nhìn trợ lý với ánh mắt cảnh cáo.
Nhưng người trợ lý này theo anh ta cũng đã năm sáu năm, đại khái cũng hiểu rõ tính cáchcủa anh ta cho nên cũng không sợ.Thành phố A về đêm hầu như không có xe cộ gì trên đường cả.Phong Phong mở cửa xuống xe, gió thu phả lên mặt khiến anh cảm thấy tỉnh táo hơn một chút.Trợ lý không xuống theo bởi vì anh ta không biết Phong Phong đang băn khoăn điều gì, nhưng lại biết tại sao anh lại băn khoăn.Phong Phong một mình bước đi men theo vỉa hè.
Chiếc xe từ từ đi bên cạnh anh.Gió thu hiu quạnh thổi tung vạt áo của Phong Phong.Dưới ánh trăng, anh ta trông thấy mấy kẻ lén lén lút lút dưới gầm cầu.
Với tính cách buồn chán sẽ đi kiếm chuyện, Phong Phong quyết định đi hóng hớt một phen.Càng đến gần, giọng nói bên trong càng rõ ràng.“Sáu giờ chiều mai, trước cổng bệnh viện Sở Thị, chính là người phụ nữ này, nhớ cho kỹ.”