Phong Phong có chuyện trong lòng, liền cùng Bạch Dạ Hàn uống đến say mèm, đến cuối cùng phải nhờ Bạch Dạ Hàn đưa về nhà.Khi Phong Phong tỉnh lại đã là chiều ngày hôm sau.Trợ lý đang ở phòng khách chờ anh tỉnh lại, sau đó sắp xếp hành trình hôm nay.Phong Phong vừa ngáp vừa bảo đi thẳng đến bệnh viện, anh phải nhanh đến xem người mà những kẻ đó muốn bắt là ai.Mà lúc này tại bệnh viện mới là ba giờ, Thủy An Lạc vừa xin nghỉ.Lúc này cô đang vừa gọi điện vừa đi ra ngoài: “Không cần phải đón em đâu, để em tự bắt xe đi.
Hôm nay tan làm sớm, chắc khoảng năm giờ là đến nơi rồi, anh chờ em ở cổng là được.” Thủy An Lạc nói xong liền ra khỏi bệnh viện.Sở Ninh Dực vẫn ở công ty chưa xuất phát, đang có một bản hợp đồng cần anh xử lý.“Bắt xe đi, nếu để anh biết em lại ngồi xe bus thì anh xử lý em đấy.” Sở Ninh Dực đột nhiên mở miệng nói.Bước chân đang hướng về phía trạm xe bus của Thủy An Lạc thoáng khựng lại một chút, cô cười ha hả: “Đâu mà, đâu mà.”“Bản thiếu gia không có tiền hay sao mà phải để vợ mình tiết kiệm như thế hả?” Sở Ninh Dực lạnh giọng nói.Thủy An Lạc cúi đầu mím môi, cô chỉ theo thói quen thôi mà.“Vậy em đến đó chờ anh trước nhé.” Thủy An Lạc đến bây giờ vẫn không biết xảy ra chuyện gì, cho nên muốn qua sớm xem sao.“Ừ, làm xong anh sẽ tới, đừng có chạy lung tung, đứng ở cầu vòm chờ anh.” Sở Ninh Dực nói.“Biết rồi, biết rồi, em đâu phải Tiểu Bảo Bối đâu mà.” Thủy An Lạc bắt xe, tỏ ra chán ghét làu bàu.“Hơ, em mà giống Tiểu Bảo Bối, anh đã chẳng phải nhọc lòng đến thế.” Sở Ninh Dực mở miệng nói, cúi đầu nhìn đồng hồ, “Năm mươi phút nữa anh sẽ gọi điện cho em, giờ phải đi họp rồi.”“Vâng.” Thủy An Lạc nói xong liền cúp điện thoại, cúi đầu nhìn đồng hồ, đến Hậu Hải dù không kẹt xe cũng phải hơn năm mươi