Người hầu đều bàn tán chuyện trong nhà, thế nhưng chị cô đã lấy chồng, anh trai thì đang ở nước ngoài, trong nhà chỉ có cô và mẹ.Tổng giám đốc kia một lần nữa đến đề nghị giúp đỡ, sau đó liền đi.Cô gái nhìn người mẹ đang khóc thầm trong phòng khách, từ từ đi tới.“Mẹ, có phải nếu con kết hôn với anh ta, anh hai có thể không cần phải từ bỏ giấc mơ của mình mà tiếp tục ở nước ngoài, làm việc mà anh ấy muốn.
Và nếu con kết hôn với anh ta, chị con sẽ không bị mẹ chồng chị ấy ghét bỏ nữa phải không?” Giọng cô mềm mại, nhẹ nhàng.Người mẹ nhìn con gái mình, nước mắt chảy ròng.Cứ như vậy, cô gái chia tay với anh hoạ sĩ, lấy người duy nhất đồng ý giúp đỡ bọn họ, chính là vị tổng giám đốc kia.Dưới sân khấu, Sở Mặc Bạch siết chặt hai bàn tay của mình.
Sở An Thiến bưng hai tay che kín mặt, nước mắt theo kẽ tay chảy xuống.Bọn họ là anh trai chị gái, nhưng cuối cùng lại để một mình cô hy sinh.Sau khi kết hôn, cô gái và người hoạ sĩ kia hoàn toàn mất liên hệ.
Có người nói hoạ sĩ đã lên đường đi vẽ tả thực.
Cô gái ngày nào cũng ngồi ở trước cửa sổ nhìn ra ngoài.
Vị tổng giám đốc lại thực sự rất tốt với cô, cô muốn gì, anh ta đều làm theo ý cô cả.Có điều tất cả những điều này đều bị cô thư ký bên cạnh vị tổng giám đốc kia quan sát bằng ánh mắt ghen tị.Cuối cùng, anh trai của cô gái đã trở về, vì đã biết hết tất cả mọi chuyện, anh tìm vị tổng giám đốc kia đánh nhau một trận, muốn dẫn em gái của mình đi, nhưng cô lại từ chối.“Anh, nhà họ Sở đã lụi bại, nếu em đi rồi, anh muốn vực dậy Sở gia thì anh ta sẽ liều chết ngăn cản anh.
Nhưng nếu em ở lại, thì anh có thể yêntâm làm việc, không phải sao?” Cô gái tựa vào lòng anh trai, dịu dàng nói, “Hơn nữa, anh ta rất tốt với em, sẽ không làm em bị tổn thương.
Em sẽ chờ đến ngày anh có khả năng đón em trở về.”Hà Tiêu Nhiên nghiêng người nhìn chồng mình bên cạnh, thân thể ông đã trở nên căng cứng.
Không ai biết năm đó Sở An Tâm đã nói gì với ông ấy, nhưng Sở Ninh Dực biên