Thế nhưng tất cả những điều này trong mắt ả thư ký kia lại chỉ có sự tức giận và thù hận.Thế nên một ngày nọ, ả thư ký đột nhiên tìm đến mẹ cô gái, báo cho bà ấy biết một việc.“Gã họa sĩ mà con gái cô thích nghe nói không lâu trước đã gặp phải tuyết lở, chết rồi.
Chuyện này cháu vốn định nói cho An Tâm.
Nhưng là bạn bè, cháu không muốn thấy cô ấy đau lòng, cho nên nếu để cô nói chắc sẽ tốt hơn.” Ả thư ký nói với mẹ của cô gái như vậy.Chờ ả đi rồi, người mẹ liền suy nghĩ, tổng giám đốc đối tốt với con gái bà, bà có thể nhận ra được, cho nên bà mong con gái mình có thể quên đi người họa sĩ kia mà làm lại từ đầu.Vì vậy người mẹ đã đi tìm con gái của mình, nói cho cô biết chuyện này, đồng thời còn nói: “An Tâm, mẹ biết, trong lòng con vẫn không quên được cậu ta, thế nhưng người đã mất rồi không thể sống lại.
Hơn nữa bây giờ con đã có con với Mặc Doãn, không bằng hãy tiếp tục sống thật hạnh phúc với cậu ấy đi.”Ánh mắt cô gái hướng ra ngoài một lúc lâu, chỉ có điều cô đang nhìn gì, không ai có thể thấy được.Người mẹ đành thở dài ra về.Sau khi mẹ mình đi rồi, cô gái mới nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, mở miệng nói: “Con à, trái tim mẹ đâu phải tảng đá.
Ba đối tốt với mẹ, sao mẹ có thể không biết được? Có lẽ từ lúc con xuất hiện, mẹ đã có thể tiếp nhận ba con rồi.”Chỉ một câu nói, vì nhờ có loa phóng thanh liền nhanh chóng truyền đến hàng ghế thứ hai.Thân thể Mặc Doãn kịch liệt run lên một cái, cô ấy nói gì cơ?Năm đó An Tâm kỳ thực đã chấp nhận mình rồi sao?“Thế nhưng, cũng phải đi nói lời từ biệt với quá khứ chứ.” Cô gái nhẹ nhàng mở miệng nói.Thân thể Mặc Doãn càng run hơn.
Trên sân khấu là cuộc đối thoại lạnh lùng của cô gái và người tổng giám đốc kia, thế nhưng trong đầu ông ta, lại hiện lên bóng dáng nhu mì của cô.“Mấy ngày nữa em muốn đi ra ngoài đi một chuyến.” Sở An Tâm đứng trong phòng, nhìn người đàn ông đang làm