Mỗi câu nói của ông ta đều đẩy Triệu Thu xuống địa ngục.Không ai nhận ra người đàn ông trước mặt, nhưng bọn họ đều biết người này là ai.Triệu Hạ, người hoạ sĩ từng được cho là đã chết kia.Khi mọi âm thanh biến mất, đột nhiên vang lên một tiếng động rất lớn.
Toàn thân Triệu Thu bị Mặc Doãn quăng từ hàng ghế thứ hai lên hàng đầu, như vứt một bao rác.
Ông ta nhanh chóng nhảy đến, đấm đá túi bụi ả đàn bà đang lăn lộn kêu rên dưới đất kia.Người phụ nữ ông ta yêu cũng yêu ông ta, nhưng bọn họ đã bỏ lỡ nhiều thứ như vậy, đều là vì ả đàn bà này.
Chính ả ta hại chết người ông ta yêu nhất, ông ta còn hận sai người khác.Triệu Thu bị đấm đá nhưng chẳng ai tiến lên giúp đỡ.Ngay cả Mặc Lộ Túc cũng đứng ở đó không ho he câu nào.Anh không thể nào đi giúp đỡ một người đàn bà đã giết chết mẹ ruột của mình được.Mặc Doãn đánh ác vô cùng, dường như mỗi cú đấm hạ xuống đều muốn đánh chết bà ta.Sau đó, Mặc Doãn bỗng túm tóc bà ta lên, ngồi xuống nhìn ả đàn bà đã bị mình đánh cho mặt mày sưng vù, “Cô đã nói gì với cô ấy?”Phần mơ hồ mà Sở Ninh Dực dựng lại cho bọn họ xem, chỉ e bọn họ sẽphải tự mình tìm hiểu.Triệu Thu đau đớn vô cùng, nhưng dường như cũng biết dù mình có giải thích thế nào cũng vô ích.
Bà ta cứ nghĩ là mình đã che giấu rất tốt, nhưng cuối cùng vẫn bị Sở Ninh Dực nhìn thấu tất cả.Mặc dù có vài cuộc đối thoại không chính xác lắm, thế nhưng sự thực lại không hề sai lệch.Từ khi Sở Ninh Dực dời tầm mắt đến bà ta, bà ta đã biết, lần này mình chạy không thoát.
Thế nhưng bà ta vẫn chưa từ bỏ ý định muốn lợi dụng Thủy An Lạc ngăn cản tất cả những chuyện này.Triệu Thu cười ha hả, “Đánh chết tôi, con đàn bà Sở An Tâm kia cũng không sống lại được.
Đánh chết tôi, anh cũng sẽ không biết được phút cuối Sở An Tâm đã nói gì với tôi.
Đánh chết tôi, Thủy An Lạc cũng sẽ chôn theo tôi.” Giọng nói