Kiều Tuệ Hòa đi tới trước mặt Triệu Thu, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang thở hổn hển trên mặt đất.“Thế nhưng, cô cảm thấy cô có thể ra khỏi thành phố A được à?” Kiều Tuệ Hòa trầm giọng mở miệng nói.“Vậy còn phải xem các người có muốn Thủy An Lạc sống hay không.” Giọng nói của Triệu Thu vẫn run rẩy như trước, dường như đau đớn sắp chiếm lấy toàn bộ tư duy của bà ta.Mặc Doãn sinh lòng ngoan độc muốn giết bà ta nhưng Mặc Lộ Túc lại không cho phép, bởi vì anh không thể để cho Thủy An Lạc xảy ra bất cứchuyện gì ngoài ý muốn được.Thân thể Kiều Tuệ Hòa hơi run rẩy, cuối cùng bà trầm giọng nói: “Để cô ta đi.”Sở Mặc Bạch từ đầu đến cuối chưa hề lên tiếng, nhìn Triệu Thu lảo đảo đứng dậy, sau đó khập khiễng bước đi, trong ánh mắt dâng lên một tầng khí lạnh, lẳng lặng đuổi theo.***Thủy An Lạc tỉnh lại, bốn phía là một mảnh đen kịt.
Cô vươn tay sờ soạng, dưới thân là lớp chăn mềm mại, không phải cô bị bắt cóc à?Trong phòng có mùi hương quen thuộc.
Thủy An Lạc từ từ đứng dậy, nhịn không được nhìn bốn phía.
Ánh trăng từ khe cửa sổ đóng chặt rọi vào, cô từ từ thích ứng với bóng tối bên trong, vươn tay chạm vào tất cả những thứ trên giường, gối đầu, tủ đầu giường, còn có ngăn kéo, càng sờ càng thấy quen thuộc.Thủy An Lạc bỗng đứng dậy, cho dù trong bóng đêm cô cũng biết nên đi đâu để bật đèn.
Cô quen thuộc chạy tới cửa, sau đó cách một tiếng ấn công tắc bật đèn.Đèn trong phòng trong nháy mắt sáng lên.
Thủy An Lạc tựa ở cửa nhìn không gian quen thuộc này.
Đây là phòng của cô, căn phòng mà trước khi rời khỏi Thủy gia cô đã từng ở.Chỉ là, khung cửa sổ trước kia của cô đã bị người ta dùng tấm gỗ đóng lên, đại khái là để phòng cô chạy trốn.“Ba, ba...” Thủy An Lạc mở cửa phòng đi ra ngoài.
Bên ngoài đèn sáng rực, phòng khách hình như có người.
Cô để chân trần nhanh chóng chạy xuống, “Ba, ba...” Thủy An Lạc cất tiếng gọi, nhưng lại dừng bước