Trong lúc Thủy An Lạc đang vô cùng sốt ruột, Sở Ninh Dực dập máy xong liền bước từ ngoài vào.“Anh đã bảo chú Sở đặt vé máy bay đến thành phố D cho em trước rồi, chuyến bay lúc mười giờ.
Em sắp xếp đồ đạc đi rồi anh bảo chú Sở đưa emqua đó!” Anh có quá nhiều chuyện phải làm cho nên không thể đi cùng cô được, đành để chú Sở đi cùng Thủy An Lạc.Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực rồi lập tức chạy tới ôm lấy anh: “Anh Sở, cảm ơn anh!”Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô: “Đi xếp đồ đi.”Thủy An Lạc gật đầu rồi vội vàng chạy về phòng thay quần áo, sau đó lấy tạm mấy bộ quần áo để thay.
Tiểu Bảo Bối tỉnh lại thấy mẹ phải đi thì cái miệng nhỏ liền bĩu ra muốn khóc.Thủy An Lạc ôm lấy con trai dỗ dành, hôn mãi lên khuôn mặt bánh bao của nhóc.“Mẹ phải đi tìm mẹ nuôi của con.
Mẹ nuôi của con gặp chuyện cần giúp đỡ! Con ở nhà phải ngoan nhé.
Mẹ đi vài hôm rồi về thôi, được không nào?” Thủy An Lạc khẽ dỗ nhóc con nhà mình.Tiểu Bảo Bối còn nhỏ quá, nếu không chắc chắn cô cũng sẽ đưa Tiểu Bảo Bối theo cùng.Nắm tay của bé con túm lấy quần áo của cô thật chặt, kiểu gì cũng không chịu buông ra.“Tiểu Bảo Bối!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đưa tay qua đón lấy con trai:“Để cho mẹ đi đi, mẹ con có việc!”“Oa...” Tiểu Bảo Bối lập tức khóc òa lên, con không muốn mẹ đi đâu.Sở Ninh Dực vỗ vỗ lên người con trai rồi đưa Thủy An Lạc ra ngoài.Thủy An Lạc thương Tiểu Bảo Bối nhưng lại càng lo cho Kiều Nhã Nguyễn hơn, nên đành nhẫn tâm quay người đi thẳng.Tiểu Bảo Bối khóc lóc gọi mẹ, nhưng mẹ của nhóc vẫn đi mất.Sở Ninh Dực dùng một tay ôm lấy con trai, một tay vỗ nhẹ lên người nhóc.
Tiểu Bảo Bối khóc oa oa, cái đầu nhỏ chôn trong lòng ba mình, thân hình nhỏ xíu cứ run lên, trông đáng thương biết nhường nào.Lúc Thủy An Lạc chạy tới sân bay thì còn nửa tiếng nữa mới tời giờ lên máy bay, nên cô cũng chỉ còn nước ngồi đợi.Có điều lúc cô và chú Sở đang ngồi chờ thì thấy Mặc Lộ Túc cũng chờ ở đó.Thủy An Lạc hơi bất ngờ, cô cúi xuống nhìn vé máy bay trong tay anh.Los Angeles.Mặc Lộ Túc muốn ra nước ngoài sao?Thủy An Lạc ngẩng lên.
Sắc mặt của