“Sở Ninh Dực anh đừng đến bệnh viện.” Thủy An Lạc ở bên kia vội vàng mở miệng kêu lên.Nhưng Sở Ninh Dực căn bản không hề nghe lời của cô mà đã dập luôn điện thoại, tự mình lái xe rời khỏi công ty.Cố Thanh Trần hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy sắc mặt của Sở Ninh Dực kém đi rồi thấy anh đi thẳng ra ngoài.“Alô...!alô...” Thủy An Lạc nhìn chiếc di động đã tắt ngúm, tức đến giậm chân trong phòng cách ly.
Cái tính nóng nảy của anh ấy tại sao vẫn không sửa được chút nào vậy.
Cô chỉ muốn báo cho anh biết, đừng tới bệnh viện, về nhà phải chăm sóc kỹ cho con trai thôi mà.Cô và Lý Tử cùng với mấy vị bác sĩ trưởng là những người tiếp xúc với bệnh nhân buổi sáng nhiều nhất, cho nên toàn bộ bọn họ đã bị cách ly.
Về phần những bệnh nhân kia cũng đã bị ngăn cách trong phòng bệnh.Một nhóm nghiên cứu đã được triển khai, trước khi vấn đề lan rộng ra sẽ phải nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh.
Lý Tử là trưởng nhóm, Thủy An Lạc không có quyền lợi tham gia cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn bị cách ly.Thủy An Lạc nghĩ một hồi rồi đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng gọi điện thoại cho Lý Tử, “Sư phụ, sư phụ, còn cả Viên Giai Di và Bạch Dạ Hàn nữa.
Buổi trưa hôm nay em có nói chuyện với bọn họ.
Nếu như bệnh này truyền nhiễm qua nước bọt thì họ cũng buộc phải cách ly.”Lý Tử đáp lại một tiếng, tỏ ý đã biết.Thủy An Lạc bị cô lập một mình một gian phòng, cho nên cô chỉ có thể nhàm chán đi tới đi lui, nghĩ về chuyện lần này, trước khi có được vắc-xin phòng bệnh, chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra, bằng không nhất định sẽ khiến mọi người sợ hãi.Trong lúc Thủy An Lạc đang đi tới đi lui trong phòng, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.Thủy An Lạc giật mình quay đầu lại, nhìn thấy người vừa tiến vào, vội vàng che miệng mình lại, lùng bùng mở miệng: “Ra ngoài, ra ngoài, anh mau đi ra đi.”Má, chẳng phải cô đã khóa cửa vào rồi sao?Thế có nghĩa là anh trai này đạp cửa vào đấy à?Sở Ninh Dực bước tới kéo cô vào lòng, không nói lời nào kéo tay cô xuống, sau đó hôn xuống.
Thủy