Giọng nói của Sở Ninh Dực rất trầm thấp, nhưng lại ngập tràn tình cảm trong đó.Trước giờ anh không hề biết rằng, cô ấy đã quan trọng với mình đến vậy.Anh chưa từng biết rằng, anh cũng có thể kích động đến mức không biết mình đang làm cái gì, chỉ hành động theo cảm xúc của mình.Thủy An Lạc hơi mím môi, nói không cảm động là giả, nhưng cô vẫn thấy tức giận nhiều hơn.“Đây là bệnh dịch, sẽ chết đấy.” Thủy An Lạc tựa trong lòng anh, vẫn giận hờn nói.“Đúng vậy, sẽ chết, nhưng có bản thiếu gia theo cùng, em sợ cái gì?” Tâm trạng của Sở Ninh Dực hình như rất tốt.Thủy An Lạc lại bị anh chọc tức thêm lần nữa.
Cô đánh lên ngực anh, chính là bởi vì có anh theo cùng cho nên cô mới lo lắng đấy!Nhưng mà, sự tình đã như vậy, mặc kệ Thủy An Lạc trách cứ như thế nào đi chăng nữa, chắc chắn Sở Ninh Dực cũng không thể ra ngoài được nữa rồi.“Đau quá.” Thủy An Lạc đưa tay lên xoa vết thương trên môi, oán giận trách cứ.“Đau chứ gì, thế thì lần sau mới nhớ.” Sở Ninh Dực mở miệng nói, nhẹ nhàng hôn một cái lên vết thương của cô.“Em phát hiện em đúng là đồ miệng quạ, nói cái gì là cái đó đến?” Thủy An Lạc đứng dậy, ngồi trên giường căm giận mở miệng.“Anh còn tưởng em cố tình chứ.” Sở Ninh Dực cũng ngồi dậy theo, sau đó đưa di động cho Thủy An Lạc: “Nhìn tiêu đề hôm nay đi.”Thủy An Lạc hiếu kỳ nhận lấy di động, “Sao đã lọt thông tin ra nhanh thếrồi á? Không biết là...!Đây, đây là cái gì?” Thủy An Lạc nhìn tiêu đề, không phải sợ hãi vì chuyện khủng hoảng kia, mà sợ hãi vì chính bản thân cô.Thủy An Lạc trượt xuống dưới, còn chưa xem xong đã cầm lấy cánh tay của Sở Ninh Dực: “Anh Sở, những người này viết lung tung đấy.”Sở Ninh Dực vuốt đầu cô: “Ừ...!“Sự tin tưởng của Sở Ninh Dực khiến trong lòng Thủy An Lạc dâng lên một cảm giác ngọt ngào, lại được dịp mở miệng nói: “Anh tin em như thế cơ à?”“Buổi trưa anh có gọi điện thoại cho em đấy.” Sở Ninh Dực thản nhiên mở miệng.Thủy An