Quên đi, cô không thể tưởng tượng nổi, cũng không làm được.Có điều hiện giờ phải làm sao đây?Sở Ninh Dực càng đối xử tốt với cô, áp lực trong lòng cô lại càng lớn, hơn nữa bây giờ cô không biết mình nên tiến hành bước tiếp theo như thế nào nữa cả.Sở Ninh Dực tắm xong đi xuống lầu, Thủy An Lạc vẫn đang ôm Tiểu Bảo Bối ngẩn ra.Anh đứng trên cầu thang nhìn xuống.
Bản thân anh cũng không biết mình làm vậy là đúng hay sai, nhưng bảo anh nổi giận với Thủy An Lạc, làm gì đó với cô, hiện giờ, anh làm không nổi.Trong lúc Thủy An Lạc đang ngẩn người, di động Sở Ninh Dực đột nhiên vang lên, cô ngẩng đầu nhìn, Sở Ninh Dực đã bắt máy bước xuống lầu.“Thủy An Lạc...”Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vọng tới từ đầu dây bên kia.Bước chân Sở Ninh Dực thoáng khựng lại, vậy là cú điện thoại này không phải gọi cho anh, mà là gọi cho Thủy An Lạc, đáng tiếc, chỉ cần là số lạ đều sẽ tự động chuyển đến máy anh.Mà giọng nói này, Sở Ninh Dực nghĩ, cho dù có hóa thành tro anh cũng nhận ra.“Cô còn sống à, ngoài sức tưởng tượng đấy.” Sở Ninh Dực thản nhiên mở miệng.Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đặt vào cái nôi bé xinh của nhóc, đứng dậy nhìn Sở Ninh Dực đang đi về phía phòng ăn, sau đó liền đi theo.Người ở đầu dây bên kia hơi sững sờ, giống như không ngờ đến Sở Ninh Dực lại nghe điện thoại.
Mà câu nói kia của anh lại càng nhấn chìm toàn thân Viên Giai Di trong phẫn nộ.Anh nói gì, anh nói cô còn sống, khiến anh thấy bất ngờ sao?“Sở Ninh Dực, anh là đồ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, đừng quên ba tôi vì anh mà chết, bây giờ anh lại vì đứa con gái của kẻ giết người kia mà giết con gái của ông ấy!” Viên Giai Di phẫn nộ gào lên.
Nếu Sở Ninh Dực đang đứng trước mặt, chắc cô ta đã nhào tới cắn xé anh đến chết.Sở Ninh Dực nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.Thủy An Lạc ngồi xuống bên cạnh anh, không nghe được đầu dây bên kia đang nói gì.“Chứng cứ