“Cô ta bảo gọi điện cho em, em không nhận.
Nhưng em đâu có nhận được cuộc gọi nào của cô ta đâu nhỉ?” Thủy An Lạc tỏ ra thắc mắc.
Sở Ninh Dực cầm lấy đũa bắt đầu ăn, bình thản nói: “Chắc cô ta gọi lộn số không chừng.
”“Chắc vậy.
” Thủy An Lạc vô cùng tin tưởng Sở Ninh Dực, không hề cảm thấy di động của mình đã bị người ta động tay động chân tới.
Sở Ninh Dực mỉm cười nhìn Thủy An Lạc, anh vẫn thích cô ấy đơn giản như thế này hơn.
Ăn cơm xong, Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối lên lầu.
Sở Ninh Dực thì vào phòng làm việc.
Cô đặt Tiểu Bảo Bối xuống rồi mới đi tắm.
Sở Ninh Dực từ phòng làm việc trở vè phòng ngủ, trong phòng chỉ thấy cậu con trai đang ngủ lăn lóc, có tiếng nước vọng ra từ phòng tắm.
Anh hơi nhướng mày, chậm rãi bước về phía phòng tắm.
Thủy An Lạc vẫn đang tắm, không hề biết bên ngoài có người đang tiến lại gần.
Da thịt nõn nà.
Sở Ninh Dực cẩn thận mở cửa ra, nhìn người con gái đang đứng dưới vòi sen, làn da của cô rất đẹp, nhất là khi cắn lên, thoải mái vô cùng.
Cảm giác có gió lạnh thổi vào lưng, Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn, vừa hay bắt gặp ngay ánh mắt mờ ám của anh.
“Á! ” Thủy An Lạc khẽ kêu lên một tiếng, vươn tay che ngực mình, nhưng che trên lại không che được dưới.
Sở Ninh Dực vẫn tựa trước cửa phòng tắm, nhìn dáng vẻ khổ sở thủ trên lại hở dưới của cô, cong môi cười.
“Em làm gì thế? Có chỗ nào của em anh chưa từng thấy đâu?” Anh trêu tức nói.
Nhưng nhìn cô lúc tắm rửa lại có chút cảm giác khác lạ.
Thủy An Lạc chớp mắt, nghiêm túc nghĩ, nói vậy cũng đúng, bọn họ đã lăn lộn trên giường không biết bao nhiêu lần, tắm uyên ương cũng vô số, còn che cái gì chứ?Nghĩ vậy, Thủy An Lạc quả quyết bình tình thả tay ra tắm tiếp.
Sở Ninh Dực nhướng mày, đóng cửa lại cất bước tiến vào.
Thủy An Lạc nghe tiếng bước chân ngày một gần phía sau, cặp mắt to đảo quanh.
Đúng lúc Sở Ninh Dực sắp