Có điều như vậy vẫn không ngăn được sự nhiệt tình của Tiểu Bảo Bối.
Thủy An Lạc rửa mặt sạch sẽ cho Tiểu Bảo Bối xong liền bế cu cậu ra ngoài.Sở Ninh Dực cũng không thấy ở dưới nhà, Thủy An Lạc có hơi sửng sốt.
Thím Vu liền mở miệng nói: “Thiếu gia ra ngoài từ sớm rồi, hình như có chuyện gì đó.”Thủy An Lạc đáp lại bà một câu sau đó ôm Tiểu Bảo Bối ngồi xuống bàn ăn.Cái đầu nhỏ xíu của Tiểu Bảo Bối vẫn ngoe nguẩy khắp nơi, giống như đang quét xem ba mình đang ở đâu?Thủy An Lạc buông tay cho cậu bé đứng trên mặt đất, còn mình thì cầm đũa lên ăn.Tiểu Bảo Bối vừa đứng vừa vươn tay bám lấy chân mẹ mình, cặp mắt to đảo quanh, hình như đang xem xét xem mình nên đi theo lộ tuyến thế nào.“Sáng hôm nay phu nhân có gọi điện tới, bà ấy bảo cô đưa tiểu thiếu gia về bên đó một chuyến.” Thím Vu vừa thu dọn phòng vừa mở miệng nói.Mẹ chồng của cô?Thủy An Lạc hơi rũ mắt, nghĩ xem Hà Tiêu Nhiên tìm cô vì chuyện gì.Mãi cho đến lúc Thủy An Lạc ăn xong bữa sáng, Sở Ninh Dực vẫn chưa quay lại.
Tiểu Bảo Bối thì đang một mình thám hiểm phòng khách, đi hai bước lại ngã sấp xuống.
Cu cậu chẳng buồn đứng lên nữa mà cứ thế tiếp tục bò đi.“Tiểu Bảo Bối, mẹ phải đi làm đây.” Thủy An Lạc mở miệng nói.Tiểu Bảo Bối đang bò dưới đất nghe thấy mẹ nói vậy, cái đầu nhỏ lập tức quay ngoắt lại, hai bàn tay bé xíu ôm chặt lấy chân mẹ: “Hong, hong~”Thủy An Lạc cúi xuống bế con trai lên, vươn tay nhéo nhéo lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc một cái: “Mẹ phải đi làm kiếm tiền.”“Bạ bạ~ bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối vội vàng bập bẹ nói, ý là, ba biết kiếm tiền được rồi, không cần mẹ đi làm nữa.Thủy An Lạc tì trán lên trán nhóc.
Tiểu Bảo Bối đang thấy tủi thân vì mẹ không chịu ở nhà với nhóc đây mà.Thím Vu dọn dẹp xong nhà cửa liền bước qua đón lấy Tiểu Bảo Bối, “Nào qua đây với bà Vu để mẹ còn đi làm nào.”“Hong, hong~” Tiểu Bảo Bối nói, bàn tay bé xíu ôm lấy cổ mẹ mình.Thủy An Lạc vỗ nhẹ lên người cậu bé, thằng bé này hôm nay