Tiểu Bảo Bối thành công giữ được mẹ ở nhà, phải gọi là sung sướng vô cùng, thân hình bé xíu cứ xoay tới xoay lui quanh mẹ mình, bộ dạng tít mắt toe toét kia khiến người ta muốn trách mắng cũng không nỡ.
“Thiếu phu nhân, tôi ra ngoài mua thức ăn, lát nữa sẽ về.
” Thím Vu mở miệng nói.
“Vâng.
” Thủy An Lạc mở miệng đáp, ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy, “Bai bai bà đi nào.
”“Be be~” Tiểu Bảo Bối vung bàn tay nhỏ xíu lên, vô cùng sung sướng tạm biệt thím Vu, bởi vì thằng nhóc này biết, bà đi thì mẹ sẽ không đi nữa.
Thím Vu mỉm cười đi ra ngoài, còn lẩm bẩm, thằng nhóc này còn bé mà đã tinh ranh quá.
“Tiểu Bảo Bối, mình nói thì phải nói cho rõ ràng, là bai bai, không phải là be be.
” Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con mình, kiên nhẫn dạy bảo.
“Ma ma~ ma ma~” Tiểu Bảo Bối vặn mình trốn trong lòng mẹ, không để mẹ tiếp tục nói mình nữa.
Thủy An Lạc ôm nhóc ngồi xuống, sau đó cho cu cậu tập đi.
Tiểu Bảo Bối mới đi được vài bước, hiện giờ đang học xoay người.
Qua một thời gian nữa, Tiểu Bảo Bối sẽ tròn một tuổi, Thủy An Lạc nghĩ, có lẽ nên để Tiểu Bảo Bối chọn đồ vật đoán tương lai rồi.
“Mười giờ sáng này, bệnh viện Sở Thị xảy ra một vụ tấn công bác sĩ, đã có hai bác sĩ thiệt mạng.
”Thủy An Lạc vốn đang cúi đầu chơi với con trai, nghe thấy câu này liền ngẩng đầu nhìn về phía bản tin, bên trên là khung cảnh của bệnh viện Sở Thị, có một đám đông đang vây xung quanh.
Tấn công?Thủy An Lạc đỡ lấy con trai, không kìm được ôm chặt lấy cậu bé, cô ấy mới chỉ không đến bệnh viện một ngày thôi mà.
“Reng! ”Điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên khiến Thủy An Lạc run bắn người.
Điện thoại bàn, đối với cô và Sở Ninh Dực mà nói, căn bản chỉ là thứ để trang trí, chỉ để thím Vu liên hệ với bên nhà kia.
Chẳng lẽ là điện thoại từ nhà mẹ chồng cô?Thủy An Lạc nghĩ vậy bèn vươn tay nhấc máy.
“A lô! ”“Đúng là ngoài ý muốn, mày lại không đến bệnh viện.
”Bên kia vang lên một giọng nói khàn khàn, Thủy An Lạc hất ống nghe xuống, nhịp tim trong nháy mắt