Thủy An Lạc khóc một hồi rồi thiếp đi mất.
Sở Ninh Dực liền bế cô dậy quay về phòng ngủ.Sở Ninh Dực nhìn cô ngủ sâu rồi mới đứng dậy ra ngoài.
Sau khi xuống lầu, anh bật tivi, thấy tin xong lại tắt tivi đi.Sở Ninh Dực cầm điện thoại đang đặt trên bàn lên gọi cho An Phong Dương và Phong Phong, duy chỉ không gọi Bạch Dạ Hàn.Lúc An Phong Dương tới còn mang theo cả Mân Hinh.
Vì cô sắp sinh nên quả thật anh không yên tâm để Mân Hinh ở nhà một mình được.Sở Ninh Dực cũng không có ý kiến gì về chuyện này, vừa hay có thể để Mân Hinh ở cùng với Thủy An LạcTrong phòng làm việc, An Phong Dương cứ xoay xoay mãi tập tài liệu trong tay, còn Phong Phong thì ngồi trên sofa xem tin trên điện thoại, Sở Ninh Dực đứng bên cửa sổ nhìn con đường bên dưới, không ai lên tiếng nói chuyện.“Ra tay với Em Đẹp Gái để uy hiếp cậu, đây đúng là cách đơn giản nhất nhưng cũng là cách có hiệu quả nhất.” An Phong Dương từ từ khép lại tập hồ sơ trong tay: “Nhưng kẻ đó muốn uy hiếp cậu để làm gì? Gần đây cậu lại nắm được thóp của ai à?”Ngón tay của Sở Ninh Dực gõ gõ lên bàn.“Nếu như không phải là tôi thì các cậu đoán xem, sự an nguy của Thủy An Lạc có thể uy hiếp được ai?” Sở Ninh Dực từ tốn nói.An Phong Dương và Phong Phong quay ra nhìn nhau.Một lát sau, An Phong Dương đột nhiên lên tiếng: “Thủy Mặc Vân.”An Phong Dương vừa dứt lời, cả căn phòng bỗng yên tĩnh trở lại.Phong Phong cau mày nhưng vẫn cắm cúi vào chiếc di động trong tay: “Thủy Mặc Vân? Ha, lần này thì có kịch hay rồi đây.
Ông ta biến mất suốt thời gian dài như vậy là để trốn nợ sao?”Phong Phong nói xong liền bị An Phong Dương giật lấy cái di động rồi đập cho một cái.Phong Phong giơ tay chặn lại, giờ trong đầu anh ta chỉ toàn là hình bóng của con bé chết tiệt kia, không thể nghĩ đến cái gì khác được cả.“Tại sao lại phải uy hiếp Thủy Mặc Vân?” An Phong Dương không thể hiểu nổi.“Đây cũng là cái mà tôi muốn biết! Chắc chắn Thủy Mặc Vân không đơn giản chỉ là một kẻ ngu ngốc, là trò cười của cả cái thành phố A này như những gì mà chúng ta thấy đâu.
Xem ra, là chúng ta mới là những kẻ vẫn luôn bị đùa bỡn thì đúng hơn.” Sở Ninh Dực nói xong liền quay trở lại vị