Cố Thanh Trần tức giận?Thủy An Lạc hơi sững người, mãi mới phải ứng lại được.Chồng chưa cưới của Cố Thanh Trần là anh trai của Lý Tử, nếu nói như vậy thì cô ấy giận cũng có lý thôi.“Chó chó, chó chó~”“Giờ chó còn quan trọng hơn cả mẹ rồi có đúng không?” Thủy An Lạc nói vậy nhưng vẫn bế nhóc qua.Thím Vu cúi đầu nhìn đống đồ ăn vặt trong túi, không khỏi cau mày: “Gầynhư cái que thế rồi còn ăn cái này à.”Thủy An Lạc cười, Tiểu Bảo Bối vươn tay tìm thức ăn.Thím Vu cũng chỉ nói vậy thôi chứ cũng không định tịch thu đồ ăn vặt của cô.Hắc Long lại quay về ổ ngoài ban công nghỉ ngơi.
Tiểu Bảo Bối quay đầu lại nhìn thấy lại vươn tay gọi lớn: “Chó chó, chó chó~”Hắc Long nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Bảo Bối liền vẫy vẫy đuôi, nhanh chóng quay trở lại.Tiểu Bảo Bối hài lòng đưa tay ra xoa đầu Hắc Long.Thủy An Lạc: “...”Không phải thằng nhóc này đang tìm đồ ăn sao?Sao nhìn thấy con chó lại bỏ đi luôn rồi?Tiểu Bảo Bối tìm thấy một gói xúc xích, sau đó đưa cho mẹ: “Cho, cho~”Thủy An Lạc nhướng mày, nhận lấy.
Lúc cô tưởng con trai đưa cho cô, thì người ta lại chỉ vào Hắc Long, dõng dạc nói: “Chó chó, chó chó~”Thủy An Lạc: “...”Thế là cô đã biết, cô hoàn toàn chẳng còn chút địa vị nào trong lòng con trai nữa rồi.“Được, cho chó của con ăn.” Nói xong Thủy An Lạc bóc xúc xích ra cho Hắc Long.Hắc Long nằm cạnh Thủy An Lạc, cúi đầu nhìn xúc xích Thủy An Lạc vừa ném xuống.“Ha ha~” Tiểu Bảo Bối vui sướng nhìn.Thủy An Lạc tìm sữa chua rồi lấy nước nóng hâm lại cho nhóc.Hắc Long đang ăn bỗng buông luôn xúc xích đang nhai trong miệng ra, đứng dậy chạy ra cửa.Thủy An Lạc bị động tác này của nó làm cho giật mình.Chuông cửa bỗng vang lên, Thủy An Lạc ngẩn ra, bế Tiểu Bảo Bối đứng dậy.Hắc Long đứng ở cửa sủa gâu gâu.
Thủy An Lạc nghe thấy tiếng động bên ngoài, lại cúi đầu nhìn con trai.Tiểu Bảo Bối cũng chớp mắt nhìn mẹ.Cô mở camera ngoài cửa ra xem,