Hắc Long cọ cọ lên chân Sở Ninh Dực.
Anh cúi đầu, đưa tay xoa đầu nóTiểu Bảo Bối ngậm lấy bình sữa của mình, cười khúc khích nhìn mẹ.Thủy An Lạc tì trán lên trán nhóc, muốn giật bình sữa ra để trêu cu cậu, nhưng Tiểu Bảo Bối vẫn ôm rất chặt.Thủy An Lạc vừa bế Tiểu Bảo Bối ra, chuông cửa đã vang lên.Sở Ninh Dực ngẩng đầu, Hắc Long cũng ngẩng đầu theo, nhưng nó chỉ khịt mũi mấy cái rồi lại ngoan ngoãn gục đầu xuống.Thủy An Lạc vẫn quan sát động tĩnh của Hắc Long, thấy nó như vậy chỉ muốn thốt lên, chó nghiệp vụ quả đúng là thần thánh.Lần này, vừa hay thím Vu vừa ở trong bếp ra nên đi mở cửa luôn.Sở Ninh Dực đưa tay đón lấy Tiểu Bảo Bối.
Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn người vừa bước vào, Cố Thanh Trần, đúng là kiểu gì cũng không tránh được.Cố Thanh Trần vừa bước vào, vốn định nói gì đó.
Nhưng khi nhìn thấy Sở Ninh Dực đang bế Tiểu Bảo Bối, cô liền ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ.
Mới năm giờ chiều, vẫn đang trong giờ làm việc mà ông anh họ nhà cô đã về nhà rồi à?“Cố tiểu thư, mau vào nhà đi.” Thím Vu mở miệng cười nói.Thủy An Lạc nghĩ, anh Sở nhà cô về thật đúng lúc.Cố Thanh Trần bước vào xong liền nhìn thẳng về phía Sở Ninh Dực: “Em nói chứ, anh bỏ việc chạy về nhà thế này là sợ em bắt nạt vợ anh đấy à?”Sở Ninh Dực nhướng mày, “Biết thế là tốt.”Cố Thanh Trần: “...”Ông anh họ nhà cô đúng là không bao giờ biết...!xấu hổ là gì!“Em chỉ muốn hỏi chuyện của Lý Tử là thế nào thôi?” Cố Thanh Trần nhìn Thủy An Lạc nói.Thủy An Lạc thở dài một cái, cúi đầu nhìn Sở Ninh Dực, giống như đang hỏi chuyện này có thể nói ra không?Sở Ninh Dực thản nhiên liếc cô một cái.
Thủy An Lạc hiểu rõ, gật đầu, nắm được nội dung chính mà Sở tổng muốn chỉ ra, kéo Cố Thanh Trần ngồi xuống, “Chuyện này thực ra là thế này...”Thủy An Lạc tằng tằng kể lại toàn bộ câu chuyện một lượt, nhấn mạnh vào chuyện Viên Giai Di, nhất định phải nói rõ ràng chi tiết này, bởi vì Cố Thanh Trần cũng oán hận Viên Giai Di.Thủy An Lạc nói