Quý Khâm lại hỏi tôi xem liệu Trạch An lúc trước sẽ về chứ.
Mấy ngày nay tôi đã mệt mỏi lắm rồi, không muốn nói chuyện với ai sất.
Anh lại còn hỏi tôi thế nữa.
Tôi bất đắc dĩ giải thích với anh:
- Biết gì không: thật ra tôi vốn là Trạch An, còn cậu Trạch An kia mới là người ngoài.
Nghe xong, biểu cảm anh cứng đờ, kế là không vui.
- Rồi em ấy có về được không? – Anh vẫn kiên cường hỏi thêm – Chẳng hạn như, xác em ấy cùng về với hồn cũng được.
Tôi thích con người em ấy, chứ không phải thích vẻ ngoài của em ấy.
Tôi thích con người em ấy.
Tôi bị mê hoặc rồi, thật hâm mộ Trạch-An-giả.
Tôi chần chừ đáp:
- Chắc là sẽ về.
Bốn tiếng này dốc cạn mọi sức lực của tôi, tôi cảm thấy mình chẳng thể bình tĩnh trước mặt anh được nữa, vội vụt vào phòng mình, đóng sầm cửa lại.
Mệt quá, sao chẳng ai thích tôi vậy chứ.
Tất cả bọn họ đều thích Trạch An kia: bạn thân tôi, cha mẹ tôi, người tôi thương.
Tôi bắt đầu tự hỏi tại sao mình được trở về, như thể tôi mang vai ác – không một ai mong tôi trở về cả.
Tôi nỗ lực trở về đến thế, âu cũng chỉ là do tôi ảo tưởng vị trí của mình.
Lần đầu tiên tôi gặp Quý Khâm là trong buổi tiệc tốt nghiệp của anh.
Tôi thầm thương anh từ lâu rồi, nhưng anh chỉ xem tôi như một người dưng xa lạ.
Tôi không nản chí, ngoại trừ lén lút dõi theo anh thì tôi sợ anh cảm thấy chán ghét những chuyện khác tôi làm.
Rồi tiệc tốt nghiệp hôm ấy, người chị em thiện lành Phó San của tôi quen một anh cùng lớp với Quý Khâm nên cô ấy mạnh dạn đòi đến buổi tiệc, tiện dắt tôi theo.
Tôi phấn kích lắm, chuẩn bị xong xuôi hết nấc, rồi tham gia buổi tiệc.
Nơi tổ chức buổi tiệc lúc đầu là một quán ăn nhiệt tình chào đón lứa học sinh ghé quán ủng hộ.
Sau khi ăn no, chúng tôi chuyển sang KTV.
Số người tham gia đâu đó tầm 20 người, lúc còn ngồi ăn trong quán thì tôi không thể lại gần anh được, kế đến KTV thì tôi được ngồi đối diện với anh, như tôi mong muốn, cùng với sự hỗ trợ đắc lực của Phó San.
Quý Khâm không hát, anh lạnh nhạt chơi điện thoại.
Tôi lén ngắm anh, ngắm chân mày hững hờ, ngắm vẻ mặt lạnh nhạt, ngắm ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại, càng ngắm càng thích.
Ấy là lần đầu tôi gần anh đến thế.
Anh tắt điện thoại, hình như anh cảm nhận được ánh nhìn của tôi, ngẩng đầu về phía tôi, bắt gặp ánh mắt chưa kịp nhìn chỗ khác của tôi.
Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau ấy, đại não tôi đơ luôn, đôi má tôi ửng đỏ, người tôi toát mồ hôi, tôi vội né ánh nhìn của anh, lòng bồn chồn không biết nên làm sao cho phải.
Liệu anh có phát hiện tôi thích anh không?
Hát karaoke tới sáng nên đám người kia chán hát rồi.
Họ nhao nhao đòi chơi thật hay thách, thêm chút cồn, tỏ vẻ chuyến này không say không về.
Tôi lại hoảng, tôi không biết uống rượu.
Nhưng Phó San lại kéo tôi chơi chung.
Cô ấy nghĩ đây là cơ hội cực tốt để tôi tiếp cận anh.
Cô ấy bảo chơi trò này vài lượt xong là cả vòng