"Con riêng"
.
.
.
.
.
Chỉ có những người không biết giá trị của đồng tiền là gì nên mới nói tiền không quan trọng và không mua được hạnh phúc. Nhưng khi họ nhìn thấy người thân của mình phải vào viện và cần một số tiền lớn mới có thể cứu chữa thì khi đó họ mới nhận ra tiền có quyền lực rất lớn.
Tiền như một loại ma lực, có thể tùy ý điều khiển người khác theo ý mình muốn. Nhân loại luôn chạy theo đồng tiền mà, họ cần đồng tiền để chăm sóc cho cuộc sống của mình trong tương lai.
Chỉ có những kẻ ngu ngốc mới không nhận ra sức mạnh to lớn của đồng tiền là gì.
3
"Cô ấy không sao chứ?." Tanaoki ngồi trên dãy ghế đối diện với phòng cấp cứu, cô nhìn vị giáo sư già có tiếng trong bệnh viện đang cầm tờ bệnh án bước ra ngoài.
"Cô gái đó hiện tại đã ổn, nhưng mà lạ thật sốt cao đến như vậy, còn có dấu hiệu xuất huyết mà gia đình lại không đưa tới bệnh viện sớm hơn sao?." Ông ta ôn tồn nói.
Tanaoki thở dài, Emma có một gia đình nhỏ, người anh còn ham chơi và người ông đã vào tuổi già an dưỡng. Bị sốt cao như vậy mà anh trai nhỏ còn bỏ đi chơi, anh trai lớn còn chẳng có nhà thì đúng là họ chẳng biết lo cho cô em gái này gì cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu Tanaoki không đến và đưa Emma đến bệnh viện, có lẽ cô bé đã chết vì bệnh rồi.
Chân vắt chéo lên đùi, Tanaoki đọc lượt qua tờ bệnh án từ bị giáo sư vừa nãy đã đưa. Không chỉ sốt xuất huyết mà cô bé còn bị thiếu hụt dinh dưỡng khá nhiều, bảo sao từ lúc gặp nhau cho đến bây giờ Emma vẫn luôn có một gương mặt nhợt nhạt.
Đã 1 tiếng kể từ Emma nhập viện điều trị, cô vẫn đang đợi xem xem người nhà của cô gái nhỏ này khi nào thì đến. Quả nhiên bỏ công chờ đợi không sai mà.
Người xuất hiện chỉ có duy nhất một ông cụ đã lớn tuổi mà thôi.
"Emma...con bé đâu?." Ông ta hỏi.
Tanaoki nhìn một lúc lâu rồi đứng dậy nói "Ông đi theo cháu, cậu ấy đã ổn rồi."
Cả hai bước vào thang máy đi lên lầu 4 của bệnh viện, đi gần đến cuối hàng lang tại một căn phòng VVIP, Tanaoki đẩy cửa bước vào cùng người ông già kia. Ông cụ có vẻ đã an tâm hơn khi thấy cháu gái của mình thần sắc hồng hào hơn hẳn lúc sáng.
"Cháu đã thanh toán viện phí và đồng thời cũng sắp xếp dịch vụ tốt nhất cho cậu ấy, ông không cần phải lo lắng gì thêm đâu ạ." Tanaoki đi lại ghế sofa trong phòng ngồi phịch xuống thở dài một hơi.
Nhìn ông cụ già nhẹ nhàng xoa đầu Emma, có vẻ ông thấy thương cô bé rất nhiều.
"Lão già này thật sự đã mang ơn con rất nhiều cô bé ạ." Ông nói "Con không cần phải làm như thế đâu".
Thế là ý gì nhỉ? Ông cụ muốn từ chối à?.
Tanaoki thở dài, gia đình này đúng là phiền phức thật đấy, từ lớn cho đến nhỏ và đặt biệt là thằng cháu thứ hai của gia đình. Chẳng hiểu nuôi kiểu gì ra một thằng báo bỏ nhà rong chơi cả ngày rồi lại còn bỏ mặt đứa em gái đang bị sốt cao ở nhà nữa chứ.
Tanaoki không đáp, cô chỉ im lặng thay cho câu trả lời, tiếp tục nhìn vào tin nhắn trong màn hình điện thoại, toàn là những tin nhắn thông báo về việc tối nay phải về nhà bên nội để họp mặt mà thôi. Đúng là phiền phức.
Tanaoki không thích chị em họ hàng bên nội, họ chẳng khác nào những kẻ ngu ngốc chỉ biét tranh giành quyền lực rồi tự làm hại lẫn nhau, ai ai cũng thèm khát cái ghế mà bố của Tanaoki đang ngồi, ai ai cũng thèm khát quyền lực mà Tanaoki cả Kaze đang nắm giữ.
Những kẻ ngu muội cứ tỏ ra bộ dạng thân thiện, chị chị em em để thân mật với nhau, chúng ngu đến nỗi không hề biết rằng những thứ dơ bẩn mà chúng đang làm đều đã lọt vào tai của Tanaoki.
Một cuộc họp gia đình đáng ghét.
"Cháu phải về rồi, ông và những người trong gia đình không cần phải lo về viện phí hay bất cứ thứ gì khác. Emma sẽ được các bác sĩ và y tá túc trực 24/24 nên không cần phải lo lắng thêm về bất cứ điều gì." Tanaoki nói, cô đứng lên nhặt lấy chiếc áo khoác bên cạnh rời khỏi phòng.
Vừa rời khỏi phòng cô nhận được cuộc gọi của Kaze, anh ta đang hối thúc cô hãy mau mau về nhà để còn chuẩn bị cho cuộc họp mặt gia đình nữa, thật phiền phức.
"Em hiểu rồi, em sẽ-a về ngay." Vô tình va phải một người lạ ở dưới tầng trệt, cô cúi đầu nói lời xin lỗi rồi bước nhanh.
Một câu xin lỗi mà thậm chí chẳng nhìn vào mặt của người kia.
Taiju nhìn về phía cô, đây có vẻ là lần đầu mà anh có thể nhìn cô thật gần như thế này. Cũng xinh đẹp nhỉ?. Dù cô nàng đó đeo khẩu trang nhưng thông qua đôi mắt và phong thái thì cô ấy cũng thuộc dạng cực kì xinh đẹp và tự tin.
Nhìn nhiều quá người ta tưởng mình là biến thái mất nên anh quyết định thôi.
Tanaoki có để ý đến cái nhìn chầm chầm từ phía sau, nhưng khi cô quay lại quan sát thì người kia đã đi mất hút. Là ai vậy nhỉ?.
Quên nó đi, hãy chuẩn bị cho cuộc họp mặt gia đình thân thiết vào tốt hôm nay tại nhà lớn của ông nội nào. Tanaoki vội vã leo lên xe, cô được vị tài xế đưa về biệt thự của chính mình, sau đó thì liền được các nữ hầu chăm sóc cho. Nâng niu từ bàn tay đến sợi tóc, cô chẳng cần phải làm gì nhiều, chỉ cần ở đó thư giản, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng cho bữa tối hôm nay, từ quần áo cho đến trang phục.
Ông nội là người phóng khoáng cho nên ông sẽ không muốn con cháu gò bó quá nhiều về trang phục và cả sở thích, bởi vì ông ta có đến tận 2 người vợ, và bố của Tanaoki lại là đứa con trai của người vợ lớn. Thân là con trưởng của một gia đình nhưng không ít lần ông bị chèn ép bởi người vợ hai kia từ khi còn bé, bản thân phải tự sống, tự đương đầu và tự đoạt lấy mọi thứ thuộc về mình giống như chiếc ghế của ngày hôm nay mà ông đang ngồi.
Tanaoki không thích ông nội, nhưng ông nội lại là người có thể mang cho cô rất nhiều lợi ích lớn, nhưng ít ra