""
.
.
.
.
.
Tanaoki không ghét bố, nhưng cô không hiểu tại sao khi đã chọn cưới mẹ về ông vẫn chọn quan hệ ngoài luồn ở bên ngoài để rồi có con? Và con nhỏ đó chắc hẳn sẽ được bố của Tanaoki chu cấp cho một số tiền lớn hàng tháng nhỉ? Bởi con nhỏ đó là con của ông ta và mối tình đầu.
Tanaoki không trở về nhà, cô nhờ Kaze đưa mình đến bệnh viện rồi ở lại đó một lúc.
"Anh cứ về trước đi, em sẽ về vào sáng mai." Cô xuống xe bung dù rồi đi vào bệnh viện. Kaze tự hỏi không biết lúc nãy cô và ông nội đã nói chuyện gì với nhau mà hiện tại lại để tâm trạng của cô xấu như thế này.
"Cần gì thì cứ gọi, anh sẽ giúp em." Kaze gửi lại một câu nhắc nhở rồi lái xe rời đi. Chiếc dù đen cùng đôi giày cao gót đi vào trong sảnh, cô gấp dù lắc cho nó hết nước rồi sau đó mới đi vào trong thang máy.
"Đợi đã!." Bóng người đang lao đến, cô liền ấn nút giữ cửa cho anh chàng ở phía sau.
Đúng là không hẹp cũng gặp, người đàn ông bên cạnh của Tanaoki chính là anh trai của Emma, Sano Shinichirou.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cảm ơn."
OoO
Shinichirou vừa về đến nhà thì hốt hoảng vội soạn đồ để đến bệnh viện, anh bận việc ở cửa hàng xe máy nên không thể về kịp, thế nên sau khi về đã vội vàng chuẩn bị đồ đến đi và nhờ Mikey đưa ông về trước.
Tối nay người ở lại trông Emma là Shinichirou, anh cũng bất ngờ khi nghe ông kể rằng có một người bạn đã đến thăm nhà và đã phát hiện Emma bị sốt cao liền đưa đến bệnh viện này, còn hào phóng thanh toán cả viện phí và phí dịch vụ nữa.
Đúng là người nhà giàu có cách đi riêng, còn là bệnh viện lớn cao cấp bậc nhất thành phố nữa chứ.
Shinichirou lúc nãy vội vã quá nên đã đánh rơi thẻ di chuyển thang máy dành cho người nhà của bệnh nhân, khá may là anh đã được một cô gái giữ cửa cho nếu không thì phải lội thang bộ đi lên rồi.
Anh len lén nhìn người bên cạnh, cô gái này có vẻ ngoài sang trọng, nhìn phong thái của cô ấy thôi cũng biết cô là dạng người có tiền rồi.
Còn xinh đẹp nữa...
Thang máy đã đến nơi, trùng hợp khi cả hai đều ra cùng một tầng và đi cùng một hướng. Cô ấy đi nhanh hơn anh nhiều, nhìn cái bóng lưng thanh tao kia cũng khiến cho kẻ nhìn xao xuyến.
Mà...hình như cô ta đi vào phòng của Emma?.
Ngơ người một lúc lâu thì anh mới nhận ra cô gái đó chính là người bạn tiểu thư giàu có trong lời của ông nội đã kể. Người xinh đẹp này là bạn của Emma sao? Anh theo sau vào phòng, ánh mắt của anh và cô tiểu thư đó đã chạm vào nhau, cô ấy nghiên đầu hỏi "Anh là ai?."
"A...là anh trai của tớ." Emma trả lời thay.
"Anh trai?." Cô ấy nói một câu rồi lại ồ cho một tiếng, gương mặt hiện lên sự khó hiểu như thể không tin đây là anh trai của Emma.
"Cậu có người anh trai tốt nhỉ? Bỏ quên đứa em gái của mình ở nhà và suýt nữa thì mất mạng." Cô ấy nói, chất giọng kiêu sa toát lên sự cao quý nhìn người đàn ông kia.
"Tôi tới thăm cậu một lát rồi về. Giữ gìn sức khỏe, ngày mai tôi lại tới." Tanaoki đặt bó hoa hướng dương xuống bàn, cô gửi lại lời chào tạm biệt rồi rời đi.
Người nhà của Emma tới rồi thì cô còn ở lại chi nữa, cô đâu thể nào mà cứ ở đó vướng tay vướng chân bọn họ chi?.
Rời khỏi phòng tiến vào trong thang mấy, cô ấn tay lên tầng số 7 của bệnh viện. Thăm bạn một lát xong rồi, giờ thì thăm người thân của mình. Mẹ của Tanaoki sức khỏe vốn yếu kém, sau khi sinh ra cô thì thường xuyên ốm đau phải nhập viện, cô cũng quá quen với việc này rồi.
"Chào buổi tối, thưa mẹ." Nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào trong, căn phòng lớn được thiết kế riêng dành cho thành viên của nhà Miruno, có giường, bàn ghế để tiếp khách, TV, nhà vệ sinh riêng và ban công bên ngoài để hóng gió.
"Con gái? Tới thăm mẹ sao?." Mẹ của Tanaoki là một người vô cùng xinh đẹp, bà giỏi giang, chu đáo, dịu dàng lại còn là một người tâm lý biết hiểu cho người khác, nhưng đôi khi bà vẫn hay nghiêm khắc với con của mình. Người phụ nữ xinh đẹp kia tựa mình vào giường, tay nắm chặt quyển sách còn đang đọc dở, bà nhẹ nhàng gắp nó lại đặt sang một bên, vỗ vỗ tay vào chỗ nệm bên cạnh mình gọi Tanaoki đến.
"Mẹ..."Một tiếng gọi ngọt ngào, cô đi lại ngồi kế bên rồi xà vào lòng ôm lấy bà ấy.
Tanaoki rất ít khi bộc lộ bản thân mình yếu đuối trước mặt người khác, cô sinh ra là người được thừa hưởng tình yêu, quyền lực lớn lao từ gia đình mang lại. Nói là được kế thừa nhiều thứ, nhưng Tanaoki vẫn không thể nào cảm nhận đủ được từ tình yêu thương của cả cha lẫn mẹ, phần lớn tình cảm đều là của mẹ chiếm nhiều hơn.
Bố của Tanaoki luôn bận, ông luôn dành thời gian cho công việc và yêu thương con cái bằng cách chi rất nhiều tiền cho những đứa con của mình, ông thậm chí đã từng dùng quyền lực của mình, của gia tộc bao che cho Kaze khỏi tội hành hung người khác. Ông ta có tiền mà, nên chuyện gì mà không thể làm cho được?.
"Con sao thế? Hôm nay có gì khiến con không vui à?." Bà ấy dịu dàng vuốt ve tấm lưng mỏng của Tanaoki, nhẹ nhàng xoa đầu, vuốt mái tóc mượt mà thơm mùi hoa trà đỏ.
"Không ạ...chỉ là một số chuyện ngu ngốc mà thôi ạ." Cô nói.
Cô tự hỏi không biết mình có nên nói chuyện bố đi ngoại tình và có con riêng bên ngoài hay không, cô sợ mẹ sẽ không chịu được điều đó và dẫn đến bệnh tình trở nên tồi tệ hơn nữa.
"Mẹ...tại sao mẹ lại yêu bố thế?." Giọng nói trong trẻo vang lên.
Mẹ của cô trầm tư, bà suy nghĩ một lúc lâu rồi nhẹ nhàng cười: "Mẹ không yêu bố của con, mẹ thương ông ta. Lần đầu tiên mẹ gặp ông ấy ở bữa tiệc lớn do ông nội tổ chức, khi đó trái tim mẹ đã rung động trước ông ấy...mẹ không yêu bố con, mẹ thương ông ta rất nhiều. Con biết