"Nobody asked!."
.
.
.
.
.
Việc con nhà giàu thường xuyên chơi chung tụ tập cùng với nhau thì đó là điều rất bình thường, giống như việc Tanaoki cùng những người bạn của mình vui vẻ thưởng thức tiệc trà tại một nhà hàng cao cấp chẳng hạn?.
Mùi trà thơm bay nhẹ, tiếng nhạc du dương cùng với những câu chuyện nhảm dùng để tán gẫu, Tanaoki chống tay lên ghế tựa đầu nghe những người bạn của mình rôn rả nói chuyện đùa cùng nhau. Không phải chuyện mua sắm thì là chuyện tình trường, còn không thì sẽ là việc bàn luận về một nhân vật nào đó chăng.
Tanaoki không thích chen vào những câu chuyện nhảm nhí đó, nhưng mà ngồi nghe cũng vui mà nhỉ?.
"Chào mấy cưng, mình tới hơi trễ nha." Anna từ xa đi lại bàn, cô ả có vẻ rất vui với chiếc túi xách mới đã mua được. Mái tóc dài mềm mại, tiếng của giày cao gót vang ma sát trên nền kính hoa.
"Tới trễ đó con khốn." Sara cười khúc khích, tay dúi điếu thuốc lá vào gạc tàn bảo.
"Xin lỗi nha, bận tí việc." Anna vén mái tóc dài xinh đẹp của mình ra sau, cô gái nhẹ nhàng ngồi kế bên Tanaoki chân vắt chéo đặt chiếc túi xách hàng hiệu kế bên mình.
"Tí việc của cô là 1 tiếng đấy à?." Tanaoki nhẹ nhàng hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Haha." Anna cười cho qua chứ không dám phản đáp lại lời của Tanaoki bởi cái nhóm con nhà giàu chơi chung này phần lớn đều phải kính nể nhường nhịn Tanaoki 5 đến 7 phần.
Buổi tiệc trà của những đứa nhà giàu chẳng qua toàn là để nói chuyện phiến, nói xấu hoặc bàn tán về những món đồ hiệu, đôi khi là kể những chuyện ngu ngốc của mình đã từng gây ra rồi lại dùng tiền yếm xuống và coi đó như là thành tích lớn.
Tanaoki chẳng muốn tham gia, cô ả chỉ ngồi tựa vào ghế rồi nghe chuyện mà thôi, thật là chẳng có gì thú vị thế nên chẳng khiến cho cô quan tâm cho lắm. Nhưng chợt một tiếng hét lớn vang lên, kèm theo đó là tiếng tát mạnh từ người phụ nữ trung niên ở gần quầy tiếp tân.
"Con nhỏ này, sao mày dám làm đổ thứ hôi hám đó lên người tao hả?." Bà ta gào lên như thể ai đó bóp cổ chính mình, tay túm lấy tóc của cô gái nhỏ đó giật mạnh.
Hửm? Tưởng ai đâu, đó chẳng phải là đứa con riêng quý giá của bố Tanaoki à?.
"Bà già đó hét chói tai thật đấy." Sara khoanh tay lên thành ghế sofa rồi dựa cầm lên mà hóng chuyện.
Những cái tát đau điếng với những tiếng hét, chửi rủa đúng thật chói tai, những cô gái đồng nghiệp khác không dám chen vào vì sợ bị vạ lây, cả người quản lý cũng chẳng dám đến ra mặt can thiệp vào bởi bọn họ sợ bà già đó.
"Ồn ào thật đấy." Tanaoki đứng dậy rời khỏi ghế, cô đi lại gần chỗ hỗn loại kia, nơi mà cô em gái cùng cha khác mẹ đang chật vật với bà cô già trung niên nào đó đã quá tuổi nhưng vẫn tự tin tô son môi màu hồng cách sen.
"Cháu xin lỗi, cháu thật sự xin lỗi." Mai vẫn chật vật xin lỗi bà ta, đúng là càng xin lỗi càng khiến cho Tanaoki thêm ngứa mắt.
Cô lại gần chụp lấy bàn tay đang đánh liên tiếp vào đầu vào má của Mai kéo ra sau trầm giọng nói: "Bà cô già chanh chua này ở đâu ra thế nhỉ? Có biết cái tiếng hét như lợn của bà làm cho tôi khó chịu không hả?."
"Mày! Con nhỏ hỗn láo này từ đâu ra?." Bà ta hét lên, định vươn tay đánh Tanaoki thì bị cô hất mạnh cho ngã nhào ra sàn kính.
Tanaoki mặc kệ bà ta nằm dưới đất mở miệng chửi rủa rồi ăn vạ. Cô đi lại chỗ người quản lý nhìn chầm chầm vào bảng tên màu vàng được ghim trên bộ đồng phục.
"Vậy...đây là vị quản lý đã được tuyển vào quán cà phê của tôi đây à?." Tanaoki vuốt tay lên chiếc bảng tên nhỏ sáng bóng đó. Cô trầm mắt nhìn vào cái tên đáng yêu ở trên đồng phục rồi ngước mặt lên nhìn cái gương mặt trắng bệt không còn một giọt máu của người quản lý.
Nắm tay rồi giật mạnh chiếc bảng tên rồi thả nó xuống đất dẫm đạp như rác rưởi.
"Cô bị sa thải." Có vẻ như cô quản lý cũ kia biết Tanaoki là ai, cô ấy gục mặt xuống khóc nức nở rồi bỏ chạy ra ngoài để lại đống hỗn độn cho vị khách của mình gây ra.
"Bất ngờ nhỉ? Đây là lần đầu tiên tao thấy Tanaoki đứng ra bảo vệ người khác đấy." Anna trào phúng nói.
"Giúp người? Tao không nghĩ thế đâu Anna, Naoki là người như thế nào chúng ta đều biết rõ, cô ấy là đang ngứa mắt con mụ già la lối dưới sàn kia kìa." Sara vuốt tóc chỉ ngón tay về phía người phụ nữ vẫn còn ăn vạ ở dưới sàn.
Bảo vệ sau đó cũng mau chóng lên và lôi người đàn bà ồn ào đó ra ngoài, Tanaoki xoa nhẹ thái dương, cô liếc mắt nhìn Mai, con nhỏ này vậy mà vẫn còn đứng lặng cúi gầm mặt.
"Cút vào phòng của nhân viên rửa mặt đi, đừng có để khách của tôi phải bỏ về khi nhìn thấy cái bộ dạng thảm hại của cậu." Nói khẽ bên tai rồi lạnh lùng rời đi, Tanaoki thú thật cô không giúp Mai, mà là cô cực kì ghét những tiếng la hét. Nó chẳng khác nào những kẻ điên khùng gào thét bên tai một cách mất kiểm soát vậy.
Mai mím môi, cô bấu tay vào chiếc tạp đề màu đen, lau nước mắt một cách mạnh bạo rồi chạy nhanh vào phòng dành cho nhân viên khóc nức nở.
Mai ấm ức lắm, cô bị đánh, bị tát oan, rõ ràng là người phụ nữ đó cố tình va vào người cô ngước cơ mà, rõ ràng bản thân bị đánh, bị ức hiếp như thế mà đồng nghiệp chẳng chịu can thiệp vào hay cả quản lý cũng thế, họ trơ mắt đứng bên ngoài nhìn cô bị sỉ nhục một cách thậm tệ.
Nhưng cũng phải cảm ơn Tanaoki khi cô ấy đã đứng ra ngăn chuyện đó lại...nhưng mà tại sao Tanaoki lại nhìn cô với ánh mắt khinh thường như thế. Rõ ràng đó không phải là lỗi của Mai, giống như ánh mắt khi đó, khi cô ta vui vẻ đứng ôm chầm lấy người bố khi được đưa đón về nhà, cái ánh mắt khinh thường đó đã nhìn về phía Mai.
Một ánh mắt