Cô đứng lại đó cho tôi.
Trần Bách Ngôn thấy cô rời đi thì hét lớn, Bạch Âm không nghe mà còn bỏ chạy. Hắn siết chặt hai tay nghiến răng đuổi theo cô. Dám khiêu khích sự nhẫn nại của hắn, chuyện lần trước ở biệt thự hắn chưa tính sổ cô. Quả là người phụ nữ cứng đầu, hắn chưa từng thấy ai như vậy. Bạch Âm chạy xuống cầu thang, cô cảm nhận rất rõ là Trần Bách Ngôn đang bám sau.
Tên đó coi bộ thù dai thật đấy, mạnh miệng nói không sợ vậy thôi chứ trong lòng phản chủ đó. Bạch Âm nuốt nước bọt, nhìn động tác mà Trần Bách Ngôn ra tay với em trai hắn rõ ràng không phải thứ võ bình thường. Đó là kickboxing, là kickboxing. Không nên dại mà giỡn mặt với hắn được đâu. Bạch Âm không muốn no đòn dưới tay chân Trần Bách Ngôn. Em trai mà hắn còn đập được huống hồ chi là người ngoài như cô.
Trần Nhật Minh chắc sau vụ này phải nhập viện dưỡng vết thương vài ngày. Anh thật đáng thương nhưng cũng vừa lòng lắm. Cái tật nhiều chuyện, bỏ ngoài tai những lời khuyên bảo của Trần Bách Ngôn. Bạch Âm còn ra tay nhẹ, chứ hắn là thẳng tay luôn. Lúc đó cô nhìn cũng có chút hoảng sợ, hắn chỉ là không muốn động tay động chân mà thôi. Lần ở biệt thự, cố tình chơi xấu hắn đảm bảo Bạch Âm sẽ không dễ dàng sống yên ổn.
- Acacia. Tôi bảo cô đứng lại.
" Xẹt "
Trần Bách Ngôn vô tình giật áo cô không may làm nó bị rách. Bạch Âm hốt hoảng quay người lại bất cẩn trượt chân sắp ngã xuống cầu thang. Cô theo quán tính kéo cổ áo sơmi hắn. Trần Bách Ngôn đồng tử co lại vòng tay ôm lấy eo Bạch Âm hai người cùng nhau lăn từng bậc thang. Cầu thang này không quá dài cũng không nguy hiểm. Trần Bách Ngôn chủ động dùng tay bảo vệ đầu cô tránh va chạm. Bạch Âm không dám mở mắt, cô chỉ biết cắn răng áp gương mặt sát vào ngực hắn.
Một lát sau,
- Cô không sao chứ ?
Trần Bách Ngôn lo lắng hỏi.
Chuyện vừa rồi là lỗi do hắn.
- Tôi...
Bạch Âm từ từ mở mắt nhìn người đàn ông đang hỏi mình. Hai người vẫn còn trong tư thế khá là thân mật, Trần Bách Ngôn chưa định buông cô ra. Khoảng cách tiếp xúc này quá gần, gần đến mức cô có thể nghe được hơi thở của hắn. Tim Bạch Âm đập nhanh như trống đánh. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm kể từ cái đêm hôm đó, cô mới được một lần nữa gần gũi hắn đến như vậy.
" Phải công nhận hắn rất đẹp trai, nét nào nét ấy hoàn mĩ như tượng tạc. "
Bạch Âm đỏ mặt.
- Thì ra, cô cũng mê trai.
" Đệch. "
- Làm làm gì có. Anh mà đẹp cái gì, buông tôi...
" Xấu hổ quá, tự nhiên không bị hắn đoán trúng tim đen. "
- Mặc dù tôi không thuộc top nam thần hàng đầu, nhưng nhan sắc của tôi là phiên bản độc quyền trên hành tinh này.
Trần Bách Ngôn giở trò tự luyến.
- Kệ anh. Mau buông tôi ra cái coi tên đáng ghét.
Bạch Âm vùng vẫy mong muốn thoát khỏi vòng tay hắn.
- Không buông.
Hắn kiên quyết.
- Người cô thơm thế này, không ôm thì phí.
" Liên quan gì cha nội. " -