- Không đâu, không thể nào là cô ấy được.
Cố Duật Thành lắc đầu, gương mặt trắng bệch thiếu huyết sắc.
- Tôi sẽ điều tra kỹ hơn.
Trần Bách Ngôn cố gắng giữ bình tĩnh, tay hắn cứ run run không ngừng.
Trong lòng không khác gì đang bị lửa đốt.
Hắn không tin thi thể chết cháy đó là của Bạch Âm.
Thi thể chỉ được bác sĩ khám nghiệm tử thi xác nhận thuộc giới tính nữ thôi.
Vẫn chưa phải kết quả chính xác nên hắn có chút nhẹ nhõm và hy vọng.
Bạch Âm sau khi gây ra tai nạn xong, lái xe đến biệt thự Bạch gia chắc chắn là muốn tìm người báo thù tiếp theo.
Nhưng không hiểu sao biệt thự bốc cháy dữ dội làm chết một mạng người không rõ thông tin.
Chắc chắn đã có kẻ nào đấy cố tình phóng hoả đốt biệt thự, vì đây đã là lần thứ hai Bạch gia mất nhà do lửa thiêu lụi.
Trần Bách Ngôn lấy điện thoại gọi cho thư ký Han.
" Thưa chủ tịch, ngài có chuyện gì cần căn dặn sao? "
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhận máy.
- Mau cử người tìm kiếm Bạch Âm với quy mô lớn nhất.
Tìm thật kỹ cho tôi ở mọi gốc gác, bất kỳ nơi nào cũng không được bỏ qua.
Còn nữa, thay tôi điều tra về cái xác chết cháy trong biệt thự Bạch gia đêm qua rốt cuộc là của ai.
Trần Bách Ngôn vô cùng nóng ruột bất an từng phút giây từng phút.
" Tôi biết rồi chủ tịch.
"
- Nhất định tìm bằng được tung tích Bạch Âm.
Nếu không, cậu đừng dại dột gặp mặt tôi nữa.
Hắn ném máy, ngồi bệp xuống sàn vò tóc.
- Cô ấy sẽ không dễ dàng chết như vậy được.
Người lương thiện luôn luôn được Thiên Chúa bảo vệ.
Cố Duật Thành đặt lòng tin vào Chúa.
Trần Bách Ngôn tâm trí toàn bộ là hình bóng của Bạch Âm.
Hắn không muốn mất cô mãi mãi.
Hắn còn chưa nghiêm túc thổ lộ tình cảm với người con gái mạnh mẽ ấy.
Cuộc sống Bạch Âm từ nhỏ đã không được yên ổn giống những đứa trẻ bình thường.
Hắn thực sự không dám tưởng tượng cô đã nếm trải qua biến cố tệ hại nào.
Bị chính gia đình thuê sát thủ truy sát nhằm diệt khẩu vì nguyên nhân gì Trần Bách Ngôn chưa tìm hiểu.
Mẹ và em gái đều chết thảm thương để lại trái tim Bạch Âm biết bao nhiêu cay đắng tuyệt vọng.
Một thân một mình không chốn nương tựa.
- Lũ người Bạch gia khốn khiếp, bọn họ có chết ngàn vạn lần cũng không thể bù đắp được quá khứ tăm tối của Bạch Âm.
Trần Bách Ngôn cặp mắt hoá đỏ ngầu.
- Không thể tha thứ, tôi sẽ thay cô ấy hành hạ chúng nó đến thân tàn ma dại.
Chết không yên mà sống cũng không yên.
Cố Duật Thành nghiến răng.
- Cậu đừng xen vào, tôi có cách tàn độc để trừng trị quỷ.
9 tháng sau,
Ngoài đường phố,
- Tôi đã nói anh đừng có bám theo tôi nữa mà giám đốc Cung.
Làm ơn buông tha tôi đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh.
Châu Khả Hân khó chịu hất tay Cung Từ Ân.
- Cái thai trong bụng em là của anh đúng không? Em đừng lừa gạt anh Khả Hân, anh hứa chịu trách nhiệm với mẹ con em.
- Anh yên tâm, tôi không bao giờ mang thai con anh được đâu.
Hôm đấy tôi đã uống thuốc tránh thai rồi nên không thể.
Con anh tôi không xứng đáng mang.
- Em nói dối, bác sĩ khám thai cho em là mẹ anh.
Anh thường xuyên nhắc em trước mặt bà ấy.
Mẹ anh rất thích em và bà ấy rất muốn em trở thành con dâu mình.
Châu Khả Hân nghẹn họng tránh mặt chỗ khác.
Cung Từ Ân thừa biết cô không hề uống thuốc ngừa thai.
Chuyện xảy ra là ngoài ý, vì vậy Châu Khả