Ngày hôm sau tại đồn cảnh sát,
- Anh là chủ nhân của chiếc xe này đúng không?
Cảnh sát trưởng đưa bức ảnh chụp biển số xe từ camera cho Cố Duật Thành xem.
- Phải.
Hắn gật đầu chắc chắn.
- Tại sao anh gây ra tai nạn rồi bỏ trốn khỏi hiện trường? Bây giờ lại tự mình đến đây đầu thú mọi chuyện.
Anh có biết, hai nạn nhân không may bị anh đụng trúng chỉ có một người được qua khỏi.
- Tôi cố tình đâm bọn họ, thấy hoảng nên lái xe thoát.
- Nguyên nhân khiến anh làm vậy?
Cố Duật Thành không trả lời.
- Tạm thời bắt giam anh đợi đến ngày ra toà kết án.
Cảnh sát trưởng lắc đầu không hỏi gì nhiều, nói xong nhanh chóng còng tay hắn.
Tra hỏi tội phạm là công việc của toà án.
- Bất cứ ai muốn gặp tôi, xin đừng để họ vào.
Cố Duật Thành đề nghị.
Hắn là đang tình nguyện nhận tội thay Bạch Âm.
Người chết trong vụ đêm qua chính là Bạch Lan Tuyết.
Cô ta bị thương rất nặng và mất trên đường đưa tới bệnh viện.
Đới Chí Vĩ sau khó khăn cấp cứu được bác sĩ chuẩn đoán không còn khả năng hoạt động như bình thường.
Có thể sẽ trở thành người thực vật nằm bất động một chỗ sau này.
Cố Duật Thành không quan tâm bản thân hắn ngồi tù bao nhiêu năm.
Hắn là muốn biết tin tức của Bạch Âm hiện tại.
Cố Duật Thành cả một đêm không ngủ bất an lo lắng cô.
Cầu mong Bạch Âm không gặp chuyện nguy hiểm.
Nếu không, hắn không thể tha thứ mình.
- Cố Duật Thành.
Một giọng nói khá quen thuộc vang lên từ phía sau lưng ngăn chặn bước chân hắn.
Cố Duật Thành từ từ quay người nhìn Trần Bách Ngôn.
- Cảnh sát trưởng, tôi muốn nói chuyện riêng với cậu ta 5 phút.
Hắn lịch sự yêu cầu.
- Tìm Bạch Âm sao?
Cố Duật Thành lạnh tiếng.
- Ngài Trần, đúng 5 phút.
Cảnh sát chấp nhận tránh mặt.
- Cảm ơn.
Trần Bách Ngôn cúi người.
Hắn không thể liên lạc được Bạch Âm trong lòng có chút khó chịu cực kỳ.
Thừa biết Cố Duật Thành đã đưa cô đi trước đó.
Tức giận định tìm cô chất vấn vài câu thì có thông tin con gái cưng Pha Lê mất tích.
Trần Bách Ngôn đương nhiên sốt ruột vội vàng cử người tìm kiếm khắp thành phố.
Không tốn nhiều thời gian để tìm thấy con bé cùng Hắc Phong tại siêu thị.
Hắn yên lòng nhẹ nhõm nhưng Pha Lê lại không muốn theo hắn về biệt thự Gia Khánh.
Không hiểu lý do gì khiến con bé khóc lóc không đành lòng cách xa Hắc Phong.
Trần Bách Ngôn cũng thật sự hết cách nên giao Pha Lê cho anh chăm sóc.
- Cậu, để cho cô ấy lái xe?
Hắn nắm cổ áo Cố Duật Thành nghiến răng.
- Không.
- Chết tiệt.
Bạch Âm đã trở thành tội phạm giết người.
Cảnh sát nhất định điều tra rõ vụ tai nạn.
Chắc chắn sẽ có nhân chứng thấy cô ấy điều khiển xe.
- Không phải tôi đang nhận tội thay sao, uy quyền ngài cao như thế tôi không sợ bọn họ phát hiện ra Bạch Âm.
Cố Duật Thành vô cùng bình thản.
- Người chết là em gái của cô ấy, mối quan hệ giữa Bạch gia và Bạch Âm toàn phần không tốt.
Cô ấy căm hận đám người đó thấu tận xương tuỷ.
- Ý ngài tôi chưa hiểu.
- Bạch Âm đâm chết Bạch Lan Tuyết là cố ý.
Cô ấy từng bị Bạch gia truy sát thảm thương đến chân trời góc bể.
Năm xưa dùng tiền tôi thành công trốn thoát sang nước ngoài bảo vệ tính mạng.
Trần Bách Ngôn ánh mắt nghiêm túc.
Cố Duật Thành bỗng phút chốc ngây người không cử động.
Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.
Bạch Âm từng một thân một mình chịu đựng những chuyện khủng khiếp gì trong quá khứ.
Bạch gia nhẫn tâm đối xử tệ với cô đến mức đấy