Bệnh viện,
- Anh tự mình ăn cơm đi, tôi phải về rồi.
Thấy trời không còn sớm nữa, Châu Khả Hân đành từ chối hầu hạ Cung Từ Ân.
Cô hiện tại còn đang mang thai nên rất cẩn thận trong mọi chuyện.
Không thể ở bên ngoài được lâu, Châu Khả Hân sợ phải đụng mặt Triệu Mẫn Nhi.
Cô ta chắc hẳn không dễ dàng dung tha cuộc sống của Châu Khả Hân đâu.
Bởi thế, cô mới tìm cách tránh càng xa càng tốt Cung Từ Ân.
Phủi sạch mọi quan hệ với anh tránh thiên tai sau này.
Lỡ may Triệu Mẫn Nhi biết được cô đang mang thai con anh thì sẽ sao đây.
Châu Khả Hân không dám suy nghĩ đến chuyện đó nhưng không thể.
- Anh không còn sức cầm muỗng, em giúp anh bón cơm.
Em không phải muốn mặc kệ ân nhân cứu mạng chứ?
Cung Từ Ân chẳng bao giờ chịu nói chuyện nghiêm túc trước mặt Châu Khả Hân.
Nhìn cô muốn mặc kệ mình, anh làm sao đành lòng được.
- Anh đủ sức cầm điện thoại chơi game nhưng không đủ sức cầm muỗng à? Anh không có lý do nào khác để nhờ vả người khác bón cơm cho anh?
Khoan đã, cô hình như nói gì đó sai sai nên vội vàng sửa lời.
- Lớn cả rồi, đâu phải trẻ con mà cần tôi phục vụ việc ăn uống.
Nếu không thích thì hẳn nhờ đến cô Triệu, cô ấy sẽ không từ chối.
Châu Khả Hân cố ý nhắc tên Triệu Mẫn Nhi, quả nhiên đôi mắt Cung Từ Ân tối lại khi nghe tới cô ta.
Anh vứt điện thoại đang chơi game dang dở sang một bên, nhìn chằm chằm cô một cách hung dữ.
- Tôi nói gì sai?
- Không có.
- Vây, anh tức giận vô cớ.
Dù sao cô Triệu cũng từng là bạn gái cũ của anh.
Phải tôn trọng không nên tỏ thái độ chán ghét thế.
Châu Khả Hân vẫn cứ nói mà không hay biết bản thân đã khiến Cung Từ Ân không vui qua câu từ.
Bạn gái cũ?
Không chính xác, đối với anh mà nói Triệu Mẫn Nhi chỉ là hàng chơi qua đường.
Chán thì lạnh tâm vứt bỏ, mà ả ta cũng không hề xem trọng đàn ông.
Suy nghĩ Triệu Mẫn Nhi hoàn toàn giống suy nghĩ Cung Từ Ân.
Trong mối quan hệ hai năm, cả anh và cô ta đều dùng cách đê tiện để đối xử lẫn nhau.
Dùng danh xưng bạn gái cũ có hơi đề cao Triệu Mẫn Nhi quá.
Ả mà cũng xứng đáng làm bạn gái của anh.
Không có chuyện hoang đường đó đâu, tính anh đào hoa thích ăn chơi nên tránh không khỏi nhiều tin đồn không đúng sự thật.
Cung Từ Ân vốn dĩ chỉ xem Châu Khả Hân là mối tình đầu duy nhất.
- Đàn bà như cô ta em quan tâm lòng tự trọng làm gì? Thật là một cô gái ngây thơ, hỏi sao anh không thể yên lòng.
Anh thở dài lắc đầu.
- Già.
Châu Khả Hân lỡ miệng thốt.
- Em, em vừa nói gì cơ?
Cứ cho anh là bị điếc đi, không nghe.
- Già.
Lần này cô đảm bảo mình nói không sai.
- Hahaha, già chỗ nào? Anh già chỗ nào, anh nhỏ tuổi hơn Trần Bách Ngôn đấy.
Người anh em thân thiết của anh hiện tại cũng phải hơn 32 rồi.
Anh không thể chấp nhận được mà.
- Nhưng tôi nhìn kiểu gì cũng thấy chủ tịch Trần trẻ hơn giám đốc Cung vài tuổi.
Châu Khả Hân thành thật nêu ý kiến cá nhân.
Cung Từ Ân:...
Cô ấy thật sự nghiêm túc?
Anh chỉ biết nuốt cơn tức vào bụng, không muốn tranh cãi với Châu Khả Hân nữa.
Cô nói gì cũng đúng, bảo anh già thì đã sao.
Có gì đâu mà phải cáu với mẹ tương lai của con mình.
Cung Từ Ân cố gắng nhẫn nhịn trong chuyện tuổi tác.
Châu Khả Hân nhìn đồng hồ treo tường, cứ nói chuyện phiếm làm cô quên mất việc phải về nhà.
Đang chuẩn bị rời thì đúng lúc này bác sĩ đi vào.
Là mẹ của Cung Từ Ân, bà ấy phụ trách việc quan sát và chăm sóc tình hình con trai mình.
Châu Khả Hân không hiểu sao lại không dám nhìn trực tiếp vào mắt bà.
Tại do cô thấy có lỗi, vì cô mà anh mới thành ra như vậy.
- Đã giờ nào rồi mà vẫn chưa ăn cơm, không muốn uống thuốc sao thằng kia.
Có tin mẹ cho mày một trận no đòn tại đây luôn không hả?
Phương Hoa tay đẩy xe đựng dụng cụ thay vết thương.
Giọng nói vô cùng không hài lòng liếc anh.
- Mẹ truyền dinh dưỡng được rồi, con không muốn tự mình ăn.
Cung Từ Ân nhấn mạnh từng chữ, nhất là mấy chữ cuối.
- Mày bị gãy một chân chứ đâu phải liệt cả hai tay.
Qua kiểm tra, não may mắn không chấn thương rất bình thường.
Chỉ là thương nhẹ ở sau đầu, không có nghiêm trọng.
- Mẹ à, con thật sự không muốn ăn cơm.
- Không ăn thì nhịn, mẹ cũng không truyền dinh dưỡng.
Để mày chết đói từ từ, khoẻ.
Phương Hoa không thèm quan tâ m đến thằng con trai trời đất nữa.
Bà chuyển sang hỏi thăm Châu Khả Hân.
- Con gái, con đã ăn gì chưa?
- Dạ, con ăn cháo uống ít sữa bột rồi ạ.
- Đây là vitamin cho phụ nữ mang thai, con thường xuyên uống để bồi bổ bản thân cũng như cháu nội mẹ.
Khi nào dùng hết thì phải báo với mẹ, để mẹ đem đến nhà con.
Châu Khả Hân không thể từ chối Phương Hoa.
Cô nhận lấy âm thầm cảm ơn bà trong lòng.
Cung Từ Ân tận mắt thấy mẹ yêu thương con dâu tương lai như vậy tâm tình rất hạnh phúc.
Còn có con của anh, Cung Từ Ân nôn nao đợi tới ngày đứa nhỏ