Diệp Thanh đi đến vị trí chuẩn bị diễn phân cảnh tiếp theo, Chu Tử Vũ cũng ở đó, mà mắt cậu ta lúc đầu dán lên mặt cô, về sau lại từ từ lướt xuống chỗ xương quai xanh.
Từ đâu ở nơi đó xuất hiện thêm mấy chấm đỏ, làn da trắng nõn nà của Diệp Thanh, càng khiến chúng thêm nổi bật.
"Cậu nhìn gì vậy? "
Ánh mắt hư hỏng của Chu Tử Vũ cứ cắm thẳng vào cô, khiến Diệp Thanh có chút không thoải mái.
Chu Tử Vũ chỉ chỉ vào mấy dấu đỏ, ý cười không rõ ràng: " Chị hồi nãy làm gì, sao lại xuất hiện thêm cả mấy dấu này? "
Diệp Thanh lúc này mới giật mình chú ý đến, cái cổ trắng nõn của cô lại điểm xuyến thêm vài hoa văn nổi bần bật, thế mà nãy giờ đi đi lại lại trước mặt mấy người khác, không biết bọn họ có hiểu nhầm không.
Hai má cũng phiếm mây hồng, Diệp Thanh ho khụ một tiếng: " Không có gì, bị chó cắn thôi! "
" Hạ tổng mà biết mình vừa bị chị chửi là chó, không biết phản ứng của anh ta thế nào.
" Nhìn cậu giả bộ ngây thơ, thật...!cay mắt.
Diệp Thanh cúi đầu nhỏ giọng nói: " Nam chính cùng nam phụ thật phiền phức."
Lông mày hơi nhíu lại.
" Hửm? Chị nói gì vậy? "
" Không có gì, tôi đi thay cái áo khác! " sau đó sống lưng thẳng tắp rời đi.
Mặt trời đã sắp lặn, chỉ có ánh nắng chiều và ánh chiều tà làm bạn.
Cảnh quay hôm nay cũng hoàn tất cả người Diệp Thanh uể oải nằm ườn trong phòng nghỉ.
Cái này không phải do cô, mà là vì giá trị thể lực của nguyên chủ quá thấp, một chút đã mệt mỏi.
" Cho chị! "
Diệp Thanh đôi mắt chớp chớp, một thanh chocolate chìa ra trước mắt, lại nhìn lên nhìn mặt đối phương.
Khuôn mặt Chu Tử Vũ ôn hòa, ánh mắt lại rất sắc bén, giống như có thể nhìn sâu vào trong nội tâm.
Nghĩ thêm cũng không đoán chính xác được, Diệp Thanh cũng nhận lấy, bóc ra, cắn một miếng, cảm giác ngọt ngào, mềm mại tỏa khắp đầu lưỡi, hương chocolate nồng nàn thấm đẫm các nụ vị giác.
Diệp Thanh không kiềm chế được lại cắn thêm một miếng nữa, vừa ăn vừa nói:"Cậu mua đồ béo thế này, tôi ăn mà có cảm giác như đang chịu tội."
Chu Tử Vũ hơi sửng sốt: " Chị gầy như thế này, cổ tay cũng như cành củi khô, ăn một chút cũng chẳng béo lên được! Cơ thể mệt mỏi, được nạp đồ ngọt vào không phải rất thoải mái sao?!"
" Chu thiếu gia cậu đúng là thẳng nam, ai đời lại đi so sánh tay phụ nữ với củi khô? Nếu không phải là tôi, cậu sớm đã bị bạn diễn ngầm đánh giá âm điểm tinh tế! "
Khóe miệng Chu Tử Vũ tràn ra một nụ cười bất đắc dĩ: " Ài, tôi chính là không có kinh nghiệm tình trường, ăn ngay nói thẳng thôi mà! "
" Nói xạo, đóng biết bao phim tình cảm, làm sao nói không biết gì?"
"Lời tôi nói đều là thật nha, chị xem tôi còn nhỏ tuổi như vậy, đóng phim cũng là theo kịch bản, cái gì cũng không biết! Không bằng...!tối nay mời chị ăn cơm, tiện thể học hỏi chút kinh nghiệm?"
Mà Diệp Thanh như nhớ ra lời hứa với Hạ Cảnh Đình, cô chốc lát liền lắc đầu từ chối: " Tối nay không được, tôi đã có hẹn! "
" Là với Hạ tổng sao?"
" Ân! ".
Diệp Thanh thành thành thật thật trả lời.
" Hầy, tin đính chính hủy hôn tôi cảm thấy mới không phải! Rõ ràng Hạ tổng xem còn để ý chị hơn trước!"
" Tâm tư của con người khó nắm bắt! Nhất là đàn ông! "
Chu Tử Vũ bật cười, ngữ khí nghe sao hệt như một người có bề dày về tuổi đời.
Diệp Thanh nhìn cậu, không luận ra nổi ý vị trong mắt, nhưng cũng không để tâm, miếng chocolate cuối cùng cũng bị cô bỏ vào miệng.
Diệp Thanh nhai hết, cầm túi xách lên, lại nhìn đồng hồ, nói: " Thôi, đến giờ rồi, tôi đi đây! "
Chu Tử Vũ kịp nắm cổ tay cô, ngăn cản bước đi của Diệp Thanh, thanh âm mềm mại, lại giống như có vài phần tủi thân: " Vậy lần sau tôi có cơ hội không?"
Diệp Thanh nghĩ nghĩ, tay cũng nhanh chóng thu lại, khóe cười vẽ ra một độ cong: " Còn tùy thuộc vào tâm trạng của tôi! Gặp lại sau! "
" Ân...!gặp lại sau...!".
Ánh mắt Chu Tử Vũ tràn ngập tiếc nuối nhìn bóng lưng ngươi nữ nhân khuất sau cánh cửa.
Mà Diệp Thanh vừa ra ngoài, trợ lý Phó Nghê cũng đã chờ sẵn từ trước, rất tận tâm mở cửa xe cho cô vào.
Ô tô