Diệp Thanh vừa ra bên ngoài, thấy có một người đàn ông mặt trông dữ tợn, trên mặt còn có vết sẹo lớn, đầu hói, trên tay bế một người đang bị trùm kín bởi áo khoác, hình như là một cô gái.
Bên cạnh ông ta còn có một người phụ nữ, ăn mặc trông khá sang trọng.
Ngay khi bọn họ đi lướt qua người Diệp Thanh, cô liền nhìn thấy một lọn tóc của cô gái rơi ra, nó màu hoàng kim.
Phải biết người duy nhất sở hữu màu tóc này chính là nữ chính Khúc Tử Yên của thế giới này.
Sau đó cô liền nhớ tới ở đầu tiểu thuyết, có giới thiệu Khúc Tử Yên còn có một bà cô ở xa, bà ta ham mê cờ bạc dẫn tới nợ nần chồng chất, trong lúc khó nguy liền nhớ tới cô cháu gái dung mạo xinh đẹp, thế là liền tính kế bắt Khúc Tử Yên tới nộp làm " cống phẩm " để trừ nợ.
Bà cô ấy nói dối muốn gặp Khúc Tử Yên để hàn huyên chuyện cũ, nếu không phải vì công bà ta dưỡng dục nữ chính khi ba mẹ cô chết thì Khúc Tử Yên không đời nào muốn gặp lại bà cô.
Khúc Tử Yên bị mắc mưu, xém bị xâm hại thì tiếp đó liền một màn anh hùng cứu mỹ nhân, khỏi phải nói anh hùng ấy là nam chính Hạ Cảnh Đình.
Có điều lúc Hạ Cảnh Đình ứng cứu, địa điểm là ở một khách sạn, còn hiện tại lại ở nhà hàng, sẽ không ngẫu nhiên tới mức Hạ Cảnh Đình lại mời cô ăn cơm ở cùng một nhà hàng với nữ chính đấy chứ?
Tóm lại, Diệp Thanh tự nhiên tinh thần vực dậy, là muốn xem một chút náo nhiệt, cô liền nắm lấy cổ tay Hạ Cảnh Đình kéo đi, ngay sau ba người kia.
" Đi đâu? "
Diệp Thanh đưa ngón trỏ lên, ra hiệu im lặng: " Shhh, kịch hay sắp tới, anh sẽ là nhân vật chính! "
Hạ Cảnh Đình không hiểu, nhưng nhìn xuống chỗ tay hai người tiếp xúc, khóe miệng Hạ Cảnh Đình gợi lên một nụ cười ý vị thâm trường.
Hôm nay, Diệp Thanh mặc một cái áo lông đỏ, lúc cô vẫy tay, gấu áo nhấc lên lộ ra vòng eo mảnh như liễu, ngón tay đặt trên tay lái của Hạ Cảnh Đình khẽ vuốt, trong lòng nghĩ một tay anh chắc ôm trọn vòng eo này nhỉ?
" Thật sự là muốn bám theo chiếc xe đằng trước? "
" Đúng, đúng! "
" Lý do? "
" Ài, anh tập trung lái xe đi! Lát biết! "
Cô gái này...!lúc thì trông như mèo hoang cù lông khi anh động vào, lúc lại như đứa trẻ phấn khích không ngại lôi kéo anh...!Thật khó đoán!
Trong chiếc xe phía trước.
Khúc Tô vân vê hai bàn tay, hạ mình mở miệng: " Cái đó, lão Tam à...!đứa cháu gái này của tôi xinh đẹp, lại còn là minh tinh nổi tiếng, có được nó cũng coi như là món hời đi...!anh xem món nợ giữa tôi và anh...!"
Lão Tam khuôn mặt dữ tợn cũng không ngăn nổi ánh mắt dê xồm liếc qua Khúc Tử Yên xinh đẹp đang nằm kia, giọng điệu phát ra khàn khàn rất khó nghe: " Còn chưa biết, nếu cô ta thật khiến tôi vui vẻ, tất nhiên món nợ kia coi như không tính, còn nếu không, bà biết rồi đấy! "
Khúc Tô lập tức nói:" Nhất định là phục vụ tốt! Đứa cháu này của tôi còn xử nữ, khẳng định khiến anh hài lòng! Tôi đã bỏ thuốc vào chén canh đưa nó, ít nhất ngủ hai tiếng, sẽ không tỉnh lại giữa chừng làm anh mất hứng! "
Lão Tam bụng bia béo phệ hưng phấn: " Haha, Khúc Tô, bà bình thường vô dụng, không ngờ tới lại có đứa cháu gái cực phẩm như vậy!
Chiếc xe dừng lại trước một khách sạn
Lão Tam vội vàng đặt ngay một phòng, sau đó không nhịn được liền bế Khúc Tử Yên chạy lên phòng.
Khúc Tô đứng bên ngoài, cười nói: " Ngài yên tâm, tôi sẽ đứng bên ngoài canh giúp để không ai tới làm phiền! "
" Được, được, rất tốt! "
Lão Tam nhanh chóng vào phòng.
Mà Diệp Thanh cùng Hạ Cảnh Đình cũng đặt một phòng ngay bên cạnh.
Diệp Thanh nhanh chóng đi tới, áp sát cái mặt vào bức tường nghe ngóng động tĩnh.
Chứng kiến một màn này, Hạ Cảnh Đình cũng biết cô là muốn làm cái gì.
Có điều, sở thích này...!khụ...!thật quái lạ!
Trong phòng, lão Tam nhìn Khúc Tử Yên năm trên giường mà suýt chảy nước miếng, ông ta vội c ởi quần áo mình rồi lao tới: "Người đẹp, tôi tới đây! "
Lúc này, Khúc Tử Yên đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra.
Lão Tam ngạc nhiên, không phải nói chuẩn bị thuốc mê rồi hay sao, không phải nói phải ngủ tới hai tiếng sao, sao bây giờ đã tỉnh rồi? "Tiểu mĩ nhân, em sao...vậy… sao đã tỉnh rồi?"
Con ngươi sáng ngời của Khúc Tử Yên tràn ra ý cười ranh mãnh mà nghịch ngợm: “Nếu tôi không tỉnh, làm sao có thể nhìn thấy một vở kịch sắc như vậy?”
“Em."
Khúc Tử Yên dơ tay ra phất một cái, lão Tam chỉ cảm thấy mình ngửi được một mùi hương thơm kì lạ, rất nhanh cơ thể ông ta mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống thảm trải sàn.
Tay chân lão Tam đều bị trói chặt lại, cả người ông ta không còn một chút sức lực, chỉ có thể sợ hãi nhìn vào Khúc Tử Yên lúc này đang tươi cười với mình: “Tiểu…tiểu mĩ nhân, em muốn chơi trò gì vậy? Không bằng em thả anh ra trước, chúng ta cùng nhau chơi vui vẻ.”
Lông mày lá liễu xinh đẹp của Khúc Tử Yên nhướn lên, một dáng vẻ đơn thuần vô tội: “Lão tam, ông xem đây là cái gì?”
Lão Tam vừa nhìn, trong tay Khúc Tử Yên có một túi bột nhỏ: "Em… em cầm túi bột làm cái gì? Không lẽ...? "
"Ài, lão Tam, ống già nua, xấu xí, làm sao xứng nằm cùng một giường với tôi? Không bằng cùng một chỗ với Khúc Tô,