Khúc Tử Yên rời đi, Diệp Thanh cũng trở về phòng hóa trang, cũng may nước không có nóng lắm, tay cũng chỉ hơi đỏ chứ không bị phồng rộp lên.
“ Diệp Thanh, tay em làm sao vậy?” Tĩnh Chi đi vào phòng hóa trang, phát giác Diệp Thanh vẫn ôm tay phải, khẽ hỏi.
" Sao chị không cùng Khúc Tử Yên trở về? Còn theo em tới đây làm gì? " Diệp Thanh cao giọng nói.
Diệp Thanh không đi đến chỗ cái ghế nghỉ ngơi mà ra thẳng chỗ vòi nước.
Vừa đến nơi lập tức mở nước lạnh cho chảy xuống tay.
“Tay em sao lại đỏ như thế? Có làm sao không?” Tĩnh Chi khẩn trương nói.
“Không sao, bỏng nhẹ mà thôi.” Diệp Thanh cúi đầu, che bàn tay bị bỏng theo thói quen, tiếp tục để dưới nước lạnh.
“Đừng ngâm nước lâu thế, sẽ càng lâu khỏi vì nhiễm lạnh.
Tay thế nào rồi?” Tĩnh Chi định kéo tay Diệp Thanh ngăn cô tiếp tục xả nước.
Không ngờ vừa đụng tới Diệp Thanh đã hít vào vì đau, theo bản năng rút về.
“Không được, tay em bây giờ thế này thì lát nữa không quay phim được.
Để mấy ngày nữa rồi quay đi!” Tĩnh Chi cau mày nói.
" Chị Chi, chị quên bây giờ chị không còn là quản lý của em nữa rồi à? Em làm gì cũng không còn liên quan tới chị nữa! Lát nữa em còn phải diễn, xả nước cho bớt rát thôi, lát nữa dặm thêm tý phấn vào là được.
"
Nước lạnh như băng chảy trên tay nóng đỏ, dường như có thể thấy khỏi trắng mờ mờ.
Diệp Thanh mắt cũng không chớp, chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay, dáng vẻ lạnh lùng như bàn tay bị thương kia không phải của mình.
Tĩnh Chi thật không hiểu nổi Diệp Thanh, vào lúc này rồi mà trong đầu cô vẫn chỉ có quay với diễn.
Ít ra cũng phải quan tâm cho tay mình một chút chứ! Chị đúng là sắp bị cô gái máu lạnh này làm phát điên rồi: “Ai quan tâm tay lên hình có đẹp hay không? Tay đã như thế thì còn diễn gì nữa? Nhỡ lưu lại sẹo thì làm sao? Đi, đi gặp bác sĩ.”
“Không nổi bọt nước sẽ không sao, sẽ không để lại sẹo.
Em nói có thể diễn là có thể.” Diệp Thanh giọng điệu cũng không kịch liệt mà ngược lại vô cùng bình thản, nhưng Tĩnh Chi lại có thể từ giữa những lời của cô nghe ra ý không để người khác nghi ngờ cùng phản bác.
Há miệng thở d ốc, cuối cùng Tĩnh Chi vẫn không nói gì, chỉ vặn vòi nước lại.
Tĩnh Chi trông thấy tay cô vẫn còn hơi đỏ, giật giật môi, không nói lời nào ngăn cản cô nữa.
Nhìn hai mắt kiên định của cô, anh thở dài, anh chịu thua: “Vậy bôi thuốc mỡ trước đi.”
Diệp Thanh lắc lắc đầu, ngắt lời nói: “Lát nữa phải quay phim mà màu của thuốc mỡ lộ rất rõ, sẽ khiến người ta nhìn ra.
Cho em ít kem che khuyết điểm đi.”
“Nhưng tay em…” Tĩnh Chi cau mày, ánh mắt xẹt qua tay cô khẽ nói.
“Sức khỏe em, em hiểu nhất, vết thương nhỏ thế này không tính là gì.” Diệp Thanh thản nhiên nói, dùng khẩu khí vô cùng bình tĩnh để miêu tả tình trạng thương thế hoàn toàn trái ngược.
Bị bỏng tay còn cho là vết thương nhỏ ư? Sao có thể không đau cơ chứ? Câu nói “Mười ngón tay liền với tim” cũng không phải không có căn cứ.
Vừa hay, Vân Du giống như căn chuẩn thời gian mà bước vào.
Đôi mắt sắc bén của Vân Du đã nhanh chóng nhìn ra vết phỏng trên tay của Diệp Thanh, cô bé nhanh như chớp xông tới, khuôn mặt nhỏ cực kỳ hốt hoảng: " Thanh Thanh, sao chị bị phỏng rồi? Quả nhiên không có em bên cạnh, chị không thể tự chăm sóc bản thân! "
" Em bình tĩnh một chút! Cả ngày đi chơi với Phó Nghê, tới giờ mới vác mặt tới còn trách ai? Mau mang thuốc bỏng tới cho chị! "
" Em biết rồi mà! Em xin lỗi! Em liền đi mua loại thuốc tốt nhất tới! Đôi tay ngọc ngà trắng trẻo này tuyệt đối không thể có bất kỳ vết sẹo nào được! "
Vân Du rời đi, Diệp Thanh đánh mắt qua nhìn Tĩnh Chi: " Bây giờ em muốn nghỉ ngơi! Phiền chị rời đi! "
" Diệp Thanh… chị…" Tĩnh Chi muốn nói lại thôi, chỉ đành thở dài bất lực xoay người ra khỏi phòng.
…
Bởi vì Khúc Tử Yên nghỉ giữa chừng, nên số cảnh quay ngày hôm nay của Diệp Thanh tăng lên.
Cô bị giữ lại cho tới 3 tiếng sau mới được thả về.
Diệp Thanh trở về phòng ở khách sạn với tư thế mệt mỏi.
Chỉ có điều, phòng này không chỉ có một mình cô mà còn có sự hiện diện của một vị khách không mời.
“Tay em bị phỏng?” Hạ Cảnh Đình vừa trông thấy cô, ánh mắt đã phát giác ra sự khác thường, anh khẩn trương nói.
“Không sao, bỏng nhẹ mà thôi.
Mắt anh đúng là tinh như cú, sao đã nhìn ra rồi? "
Hạ Cảnh Đình nhẹ nhàng nâng tay cô lên, ân cần hỏi: " Đau lắm phải không? Anh đưa em đi gặp bác sĩ? "
" Không sao! Em bôi thuốc rồi, đến mai là khỏi thôi, không cần làm quá lên như vậy đâu! " Diệp Thanh mỉm cười nói cảm ơn rồi giơ tay lên cho anh xem.
Diệp Thanh đã để tay lâu dưới nước, còn bôi thuốc nhưng tay vẫn đỏ như cũ, có chỗ còn hơi sưng lên.
Bàn tay vốn trắng nõn như ngọc giờ trở nên sưng đỏ.
Ngón tay vốn màu hồng do bị nóng mà cũng đổi sắc.
Thế này thì đau đến mức nào chứ! Sau khi Hạ Cảnh Đình thấy vết thương của Diệp Thanh thì trong lòng hơi sợ hãi.
Anh lén liếc nhìn vẻ mặt Diệp Thanh, chỉ thấy trên mặt cô vẫn thản nhiên mỉm cười như trước, dường như không hề đau.
Tay cô ấy bây giờ chắc chắn là rất đau…
Trông thấy biểu hiện của anh, Diệp Thanh mỉm cười: " Anh làm sao vậy? Người bị phỏng cũng không phải anh! "
" Nhưng em bị thương, anh còn đau hơn chính lúc anh bị thương! "
" Em biết rồi, lần sau sẽ chú ý hơn! Anh đừng trưng ra cái bộ mặt đau thương như thế có được không! Trông mắc cười lắm! "
Đúng lúc này, bụng cô lại réo thêm mấy tiếng ọt ọt.
Hai mắt ngại ngùng nhìn anh, Diệp Thanh cười hì hì: " Bụng em lại biểu tình rồi.
" Giọng điệu là giọng điệu đùa giỡn, thế nhưng nội dung lại khiến cho người ta không thể không xem trọng.
" Em lại chưa ăn à? " Hạ Cảnh Đình không vui nhíu mày.
Cô gái này rốt cuộc có biết quý trọng thân thể của mình không vậy?
Diệp Thanh lập tức lắc đầu phủ nhận: " Em ăn rồi! Nhưng mà cái bụng