"Hạ tổng, có thiệp từ Mặc vương tử gửi tới.
"
“Thiệp?”
“Đúng rồi, đây là thiệp mời dự tiệc của Mặc vương tử muốn mời anh và phu nhân đến dự.
Nói là chúc mừng chuyện hợp tác giữa hai bên.”
“Ừ.
tôi biết rồi”
Đến chiều tối, Hạ Cảnh Đình về khách sạn, nơi Diệp Thanh đang thu dọn lại đồ đạc để trở về nhà, để đón cô.
" Dự tiệc? Mặc vương tử? Ý anh là Mặc Hàn Lâm? "
“Ừm.”
" Nhưng tại sao còn mời cả em? Hai người chúng em còn chưa từng gặp mặt qua một lần! "
" Anh có nhắc tới em khi bàn chuyện hợp tác với cậu ta! "
" À…"
" Anh đã cho người chuẩn bị trang phục cho em rồi! Còn hành lý thì cứ đưa cho Phó Nghê, cậu ta sẽ sắp xếp ổn thỏa chuyện này.
"
"Được rồi.
"
Khi Diệp Thanh bước ra, trên người mặc một chiếc sườn xám xẻ đùi.
Tóc búi gọn còn cài thêm vài hạt đá.
Gương mặt thì có phần khác đi vì cô đã trang điểm với tone đậm hơn so với gu của cô.
Trên tay còn cầm thêm cái quạt tròn làm điểm nhấn và đôi giày cao gót lấp lánh.
Trông cô hôm nay thật sự rất giống một quý bà hào môn mà.
Cô bước đến gần Hạ Cảnh Đình, anh bị sắc đẹp của cô làm cho điên đảo thần hồn
“Hạ tổng, ngài cẩn thận, phải giữ hình tượng.”
“À…ờm cái gì? Tôi làm gì?”
“Tôi thấy ngài nhìn Diệp tiểu thư đến nỗi mắt sắp rơi ra rồi haha…"
“Vốn định để cậu có thêm thời gian đi chơi với người thương nhưng có lẽ không được rồi."
" Tôi xin lỗi! Tôi ngay lập tức thi hành nhiệm vụ! " Phó Nghê nói xong, liền một mạch chạy đi.
Nhưng phải công nhận hôm nay Diệp Thanh quả thật rất đẹp, giống như đã trở thành một “quý bà thực thụ”.
" Anh thấy em trang điểm có đạm quá không? Tại em thấy lớp makeup này khá hợp với sườn xám.
"
"Em lúc nào cũng xinh đẹp! "
" Dẻo miệng! "
[……]
Đến bữa tiệc, điều đầu tiên Diệp Thanh làm, chính là tìm kiếm Mặc Hàn Lâm, tuyến nhân vật phụ của tiểu thuyết.
" Hạ tổng.
"
Diệp Thanh xoay người nhìn thử xung quanh, cô thấy một người đàn ông cao lớn, đẹp trai đang đứng ở phía sau lưng hai người.
Tuy chỉ là tuyến nhân vật phụ chỉ xuất hiện chưa đầy 5 chương truyện, nhưng điểm mấu chốt là Mặc Hàn Lâm này nhìn rất đẹp trai.
Giá trị nhan sắc đỉnh của chóp.
Bảo làm sao mà Khúc Tử Yên đổi đối tượng từ Hạ Cảnh Đình chuyển lên Mặc Hàn Lâm, không phải vì anh ta vừa có tiền lại vừa có nhan sắc, còn rất chung tình sao, một nhân vật hoàn hảo từ đầu tới chân.
" Mặc tổng! "
Mặc Hàn Lâm cười khách sáo, anh nhìn sang phía bên cạnh Hạ Cảnh Đình: " Đây là Hạ phu nhân? "
Diệp Thanh lập tức đỏ mặt, cái gì mà Hạ phu nhân?
Đang định giải thích, nhưng bị Hạ Cảnh Đình cắt ngang: " Đúng vậy, vợ tôi! "
" Thật vinh hạnh! Tôi rất hân hạnh được gặp cô, Hạ phu nhân! Lúc chúng tôi bàn chuyện làm ăn, Hạ tổng rất nhiều lần nhắc đến cô, khiến tôi thật tò mò! Không ngờ gặp bên ngoài còn xinh đẹp hơn rất nhiều! "
" Vậy sao ạ? Thật ngại quá! Ngài cứ gọi tôi là Diệp Thanh là được rồi!"
Mặc Hàn Lâm đưa tay ra bắt tay với Diệp Thanh, nhưng Hạ Cảnh Đình lại đứng ra chắn trước.
" Mặc tổng, không thấy vương phi của ngài đâu nhỉ! "
Diệp Thanh có thể nhìn ra, nhắc đến Khúc Tử Yên, ánh mắt của Mặc Hàn Lâm vẫn là sự thờ ơ, vô cảm, dường như không có cơn sóng dao động nào, có vẻ anh ta đối với Khúc Tử Yên dì chỉ một chút tình cảm với Khúc Tử Yên cũng không có.
Yêu Đường Bích Vân đến vậy? Không hổ là nam phụ được nhắc đến là rất chung tình.
Đúng lúc ấy, Khúc Tử Yên cũng xuất hiện, cô trong bộ váy trắng, xinh đẹp như thiên sứ, rất tự nhiên đi đến chỗ ba người rồi khoác tay với Mặc Hàn Lâm: " Xin lỗi, để anh chờ lâu rồi! "
" À, giới thiệu với hai người, đây là…"
" Không cần! " Khúc Tử Yên mở miệng cắt ngang, hướng ánh mắt cong như vầng trăng khuyết nhìn Diệp Thanh: " Bọn em có quen! Cô ấy và em là đồng nghiệp, giao tình cũng khá tốt! Tôi nói có đúng không? "
" Đúng vậy." Diệp Thanh vẻ mặt vô cảm nhìn Khúc Tử Yên, thật giống một đóa bạch liên hoa, giả tạo vô cùng.
" Vậy thật tốt! Mà Bích Vân đâu? "
Thấy Mặc Hàn Lâm nhắc đến Đường Bích Vân, sắc mặt Khúc Tử Yên thoáng qua sự tức giận, ngay sau đó khôi phục lại bình thường, mỉm cười dịu dàng: " Em cũng không biết, chắc cô ấy đang ở cùng một chỗ với chị Tĩnh Chi chăng? "
Một lúc sau, Đường Bích Vân cũng bước vào trong sảnh bữa tiệc.
Ngay khi cô đến hiện trường bữa tiệc, khung cảnh im lặng ngay lập tức.
Nó im lặng đến đáng sợ.
Không phải là do Đường Bích Vân trông rất tuyệt vời.
Mà là do Đường Bích Vân đụng hàng với…
Đó không ai khác chính là Khúc Tử Yên, vợ tương lai của người chủ trì bữa tiệc tối nay.
“Thật không ngờ, Bích Vân, thẩm mỹ của cô và tôi rất hợp nhau.” Khúc Tử Yên đặt tay ôm ngực và mỉm cười với Đường Bích Vân.
Mà những người xung quanh cũng bắt đầu xì xầm bàn tán, chủ yếu là có đối tượng để công kích, chính là đem Đường Bích Vân có ăn mặc xinh đẹp đến đâu cũng không thể bằng một góc của Khúc Tử Yên.
Bắt đầu từ những tiếng cười mỉa mai, dần dần trở thành những lời xúc phạm rất khó nghe, nói Đường Bích Vân không biết tốt xấu, đua đòi bắt chước chính chủ nhưng lại xấu thê thảm.
Diệp Thanh- một quần chúng ăn dưa đứng bên cạnh, đại khái cũng đoán ra được âm mưu của Khúc Tử Yên.
Một trăm phần trăm trò này do Khúc Tử Yên bày ra, mục đích là để những người xung quanh tạo ra sự so sánh giữa cô ta với Đường Bích Vân.
Mặc dù Đường Bích Vân rất xinh đẹp, nhưng chỉ thuộc mức tầm trung, tất nhiên không thể nào chung một hàng với Khúc Tử Yên, khi đứng cạnh, nghiễm nhiên sẽ làm nền cho Khúc Tử Yên.
“Nhưng…Bộ váy này trên thế giới chủ có một cái.
Hàn Lâm đã tặng nó cho tôi, có cả hóa đơn,…! Không biết bộ váy này cô lấy từ đâu.” Một lời bóng gió này của Khúc Tử Yên, tất nhiên là để ám chỉ bộ váy Đường Bích Vân đang mặc trên người, là hàng giả.
“Khúc Tử Yên, em có thể ăn bừa bãi, nhưng không thể nói chuyện bừa bãi.” Mặc Hàn Lâm cau mày lườm Khúc Tử Yên.
Mà Đường Bích Vân vẫn chôn chân tại chỗ, xấu hổ đến mức không dám ngước mắt lên.
Bộ váy này là do chị Tĩnh Chi chuẩn bị cho cô, bởi vì nhà cô nghèo căn bản không thể mua được một chiếc váy đắt tiền, nhưng thật không ngờ lại bị đụng hàng với Khúc Tử Yên, cảnh tượng xấu hổ này lại còn diễn ra trước mắt Mặc Hàn Lâm.
Đường Bích Vân nghẹn ngào, cố nuốt ngược nước mắt vào trong, cố khuyên nhủ bản thân để không phải khóc trước mặt Mặc Hàn Lâm, nhưng cô không làm được.
Hai bàn tay nắm chặt vạt váy, bả vai run rẩy.
Mặc Hàn Lâm lo lắng, hất tay Khúc Tử Yên ra, chạy tới chỗ Đường Bích Vân, nhưng Diệp Thanh vẫn nhanh hơn một bước, cô kéo Đường Bích Vân lại gần mình, ghé vào tai Đường Bích Vân, nói nhỏ: " Không sao, đi theo tôi! "
Sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn Mặc Hàn Lâm đang lo lắng đứng đó, bàn tay trơ trọi trên không: " Mặc tổng, tôi xin phép dẫn cô ấy ra ngoài một chút, chúng tôi có chuyện cần nói! "
" Tôi…"
" Thôi nào Mặc tổng, chuyện phụ của phụ nữ chúng ta không nên xen vào! Có vẻ