Lâm Vĩnh Túc bước xuống sân bay
Lý Nhậm Trình đi thẳng ra ngoài đường lớn, vẫy một chiếc taxi, sau đó mở cửa cho cô lên xe trước.
Lâm Vĩnh Túc nhìn anh cười một cái sau đó bước lên xe, ngồi ở hàng ghế sau. Lý Nhậm Trình sau khi đóng cửa xe cho Lâm Vĩnh Túc thì bước sang phía
bên kia, mở cửa tự ngồi vào.
Nhìn không gian bên ngoài cửa kính
xe, Lâm Vĩnh Túc không khỏi trầm trồ khen ngợi một đất nước Anh phát
triển đến như thể một hành tinh của tương lai vậy.
Lâm Vĩnh Túc hạ cửa kính xe xuống một chút, gió từ bên ngoài tràn vào, thổi bay những sợi tóc dài xinh đẹp của Lâm Vĩnh Túc.
Gương mặt cô là người Châu Á, vô cùng khả ái, ngũ quan xinh đẹp hòa quyện với khí chất ôn nhu. Thật khiến cho người khác nhìn một lần đều gây được ấn tượng khó quên trong lòng.
Dù cho trên người cô hiện tại vẫn
đang mặc bộ quần áo jean với những đường xé rách tơi tả, nhưng là được
đặt lên người cô nên nhìn chung lại thấy có nét gì đó rất hiền, có chút
gì đó nét dịu dàng pha trộn phá cách.
Lâm Vĩnh Túc ngước nhìn lên bầu trời xanh mượt như màu nước biển.
"Anh Nhậm Trình, mình đang đi đâu vậy?" Lâm Vĩnh Túc hỏi, nhưng mắt vẫn nhìn lên bầu trời.
"Đến cung điện hoàng gia." Lý Nhậm Trình nói ra rất dứt khoát, dường như đó
là một điều vô cùng tự nhiên, vô cùng đúng. Giống như việc thông báo
buổi tối anh sẽ ăn cơm vậy.
NHưng là đối với Lâm Vĩnh Túc, lúc cô nghe được năm chữ "đến cung điện hoàng gia" này thì lập tức quay đầu
sang nhìn Lý Nhậm Trình bằng ánh mắt bất ngờ, không thể tin vào tai
mình.
"Cung điện hoàng gia? Anh Nhậm Trình, chúng ta... ở đó..." chúng ta làm gì ở đó?
"Hoàng tử Paul Khải Ân chính là người đã giúp chúng ta thoát khỏi Trịnh Liệt
một cách thuận lợi như vậy." Lý Nhậm Trình ân cần nhìn Lâm Vĩnh Túc giải thích như thể đang giải thích cho một đứa trẻ còn chưa hiểu biết về
việc cần phải cầm đũa như thế nào khi ăn cơm mới là đúng.
Lâm Vĩnh Túc nghe vậy thì à lên một tiếng, tỏ vẻ hiểu.
Người ta đã giúp mình thì mình cần phải đến đó, bày tỏ lòng cảm ơn hay ít nhất là như vậy nha. CÔ cũng thật hồ đồ.
KHông ngờ người ra tay giúp mình lại là Hoàng tử của Anh quốc. Hèn gì mà lần chạy thoát này lại trót lọt như vậy.
Hơn nữa, điều cô không ngờ nhất chính là anh Nhậm Trình lại quen biết với
hoàng tử Paul Khải Ân. Vậy mà trước giờ chưa từng nghe anh ấy nhắc qua.Lâm Vĩnh Túc lại tự giễu, thật ra thì... cô đâu là gì mà đòi hỏi ở anh quá nhiều.
***************
"Ngân, chuẩn bị chuyên cơ riêng,tôi muốn sang Anh một chuyến. Ngay bây giờ."
Ngồi trong xe, Trịnh Liệt cắn nhẹ môi dưới, mông lung nghĩ tới việc nếu
không nhanh sang nước Anh thì Lâm Vĩnh Túc sẽ như thế nào, với tính cách của Paul Khải Ân thì hắn nhất định sẽ không làm gì cô ấy. Chỉ là muốn
dụ Trịnh Liệt sang nên mới đưa Lâm Vĩnh Túc tới Anh thôi.
Sau đó, hắn còn mơ hồ nghĩ tới, sau
khi giải quyết mọi khúc mắc với Paul Khải
Ân rồi, đưa được cô trở về rồi thì bản thân mình sẽ khiến cô sống dở
chết dở như thế nào.
Lâm Vĩnh Túc. Cô được lắm.
Dám giả vờ mất trí nhớ, còn dám trốn khỏi tôi?
Bạc môi lạnh lẽo khẽ cười một nụ cuời khiến kẻ khác phải bất giác rợn tóc gáy.
Còn cả hắn nữa, Paul Khải Ân. Được lắm, lần đầu tiên có kẻ khiến tôi,muốn
giết người như thế này. Hắn nghĩ đi tới Anh quốc thì có nghĩa là bước
vào địa bàn của ngươi, nên ta sẽ phải sợ hãi sao?
*******************
"Anh quốc là đất nước của tôi, ở đây, tôi là kẻ toàn năng. Trịnh Liệt hắn sẽ không dám có bất kỳ hành động ngông cuồng nào đâu. Bằng không..." Một
người đàn ông có ngoại hình vô cùng gợi cảm với cơ ngực nở và cơ bụng
dày sáu múi dày, vai rộng, cơ bắp săn chắc, tất cả khiến người đàn ông
này đẹp đến cuồng mê. Chỉ là do là người có một nửa dòng máu Châu Âu nên da dẻ hắn rất trắng, trắng nhưng không thiếu sức sống, trắng đến hút
hồn tất cả phụ nữ trên thế giới khi nhìn vào. Hắn ta nhìn thân hình trần truồng nóng bỏng ở dưới thân, Hai ngón tay chỉ trước mặt biểu tượng cho khẩu súng: "Pằng... hắn sẽ chết không có chỗ chôn."
người đàn ông này chính là Paul Khải Ân. Là kẻ không chỉ gia thế mà đến diện mạo đều làm cho phụ nữ phải phát cuồng.
người phụ nữ ở dưới thân hắn hiện tại cũng vậy, cô ta dùng ngón tay xinh đẹp
thon dài vẽ vòng tròn trên ngực Paul Khải Ân, giọng điệu như thể đứa trẻ đang làm nũng: "ở đây ngài là thượng đế. KHông ai dám trái. Kể
cả...em." Sau đó ưỡn người, đưa đôi môi đỏ mọng lên hôn lấy Paul Khải
Ân. Bàn tay thuần thục đưa xuống hạ bộ, nắm lấy thứ thô to của hắn mà
xoa bóp.
"Ân..." Paul Khải Ân gầm nhẹ một tiếng.
Vừa đúng lúc này, có tiếng người thông báo.
"Thưa hoàng tử, ngài Lý Nhậm Trình dẫn theo một cô gái, nói muốn gặp ngài."
biết rõ là Paul Khải Ân hoàng tử đang trong cơn kích tình, nhưng là ngài đã dặn là nếu Lý Nhậm Trình tới thì thông báo cho hắn một tiếng.
Đúng lúc vậy sao? Paul Khải Ân nâng đôi mắt đục ngầu vì bị nhiễm kích tình,
âm thanh khàn khàn nói ra: "Cho cô ta vào. còn Lý Nhậm Trình cứ bảo tôi
có việc riêng với cô ta."