"Cho cô ta vào. còn Lý Nhậm Trình cứ bảo tôi có việc riêng với cô gái kia."
Paul Khải Ân nhìn cánh cửa đang đóng chặt, trên môi một nụ cười khẩy, chỉ là một nụ cười mơ hồ nhưng lại khiến cô gái dưới thân gần như phát điên.
Đẹp đến mức thần thánh cũng không thể cưỡng lại được.
Cô gái kia
mải mê nhìn, cho đến tận khi nhận ra mình nhìn Paul Khải Ân như con ngốc thì Paul Khải Ân đã chỉnh tề mặc lại quần áo. Toàn thân ngập tràn khí
chất của bậc vì vương giả, khiến cô gái đang nằm trần trên giường có
chút rụt vai. Cô ta ngập ngừng, đôi môi mấp máy như có gì đó muốn nói
lại thôi.
"Ra ngoài." Giọng nói của Paul Khải Ân phát ra, âm
thanh trầm thấp, rất có từ tính, vô cùng dễ nghe. Nhưng trong đó còn
mang theo mệnh lệnh và uy nghiêm khiến kẻ khác không thể không tuân
theo.
Cô gái kia nhặt lên quần áo, mặc vào. Vừa mặc xong thì tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi." Paul Khải Ân nói.
Cánh cửa bằng loại gỗ trầm quý hiếm được điêu khắc tinh xảo, những hoa văn
vô cùng tinh tế, lan tỏa ra mùi hương trầm nhàn nhạt, làm cho tâm tình
con người trở nên thư thái. Trên cánh cửa là hai con phượng hoàng lớn
đang dang cánh thật rộng, vươn chiếc đuôi dài xinh đẹp xòe rộng ra, uốn
lượn như thể đây là một vật thể sống.
Những chi tiết trang trí
bằng mạ vàng và ngọc bích, không gây nên cảm giác phô trương mà rất hài
hòa, còn tạo nên sự sang trọng tao nhã.
Kétttt.....
Cánh cửa mở ra.
Một thân hình nhỏ nhắn bước vào.
Nhìn cô gái với bộ quần áo mặc trên người. Paul Khải Ân thầm cười giễu một tiếng.
Tưởng người phụ nữ của Trịnh Liệt là người như thế nào, hóa ra cũng chỉ là loại này.
Lâm Vĩnh Túc bước vào, chợt cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình vô cùng chăm chú, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Theo linh cảm, cô hướng ánh mắt tới nguồn gốc của cảm giác vừa rồi.
Đó là một cô gái rất xinh đẹp. Cô ta mặc một bộ quần áo bó sát, lộ ra
những đường cong nóng bỏng mê ly, chiếc áo kết hợp giữa hiện đại và
trang phục cổ của người phương đông tôn lên sự dịu dàng, cổ áo mở rộng,
phơi bày ra đường cong bóng bẩy chết người, như dụ hoặc người khác phạm
tội.
Thật xinh đẹp. Lâm Vĩnh Túc thầm than một câu.
Sau
đó, mắt nai chớp nhẹ. Không đúng, dường như cô đã gặp cô gái này rồi.
Hoặc cũng có thể là biết cô ta ở đâu đó rồi, bởi vì rất quen, rất quen
mắt.
Nhưng là quen như thế nào thì Lâm Vĩnh Túc không rõ lắm.
Có điều...
Sao ánh mắt của cô gái này lại nhìn cô như thế? Tựa hồ như Lâm Vĩnh Túc cô là kẻ thù không đội trời chung với cô ta vậy?
"Ra ngoài." Một thanh âm vô cùng uy nghiêm thốt ra, khiến cả hai cô gái đang nhìn nhau dò xét đều chợt giật mình.
Lâm Vĩnh Túc nhìn tới chủ nhân của giọng nói dễ nghe đó.
Là một người đàn ông.
Hắn ta nhìn qua dáng vóc có vẻ cao trên một mét tám mươi. Tóc nâu, mắt
xanh, da dẻ trắng mịn, biểu thị cho việc hắn chính là người mang dòng
máu lai giữa phương tây và phương đông.
Đôi mày rậm, đen nhánh.
Mắt phượng sắc sảo như nhìn thấu tâm can kẻ khác, Hai con ngươi nhuộm
màu xanh nước biển, tựa hồ ở bên trong là cả một vùng biển rộng lớn, bao lô không thấy đáy, làm cho người đối diện tự mình chìm sâu vào trong
đó, như dòng xoáy không thể dứt ra.
"Nhìn đủ chưa?" Lại giọng nói này làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Vĩnh Túc.
Lâm Vĩnh Túc mở mắt nhìn hắn: "Hả? À... tôi xin lỗi." cô sờ sờ đầu mình vẻ lúng túng.
"Tôi bảo cô ra ngoài. Đừng để tôi nhắc lại lần nữa." TRong giọng nói, lần này đã mang theo sự mất kiên nhẫn cùng tức giận.
Lâm Vĩnh Túc ngơ ngác.
chẳng phải hoàng tử Paul Khải Ân vừa mời cô vào sao? Chưa gì đã đuổi cô đi ra ngoài?
Mà... Đây là nhà của anh ta. Quyền giữ hay
đuổi khác không nằm trong tay cô. Huống hồ cô còn nợ anh ta một ân tình.
Lâm Vĩnh Túc định xoay người đi ra thì cô gái trong phòng kia cũng nhấc
chân, bước về phía cô. À không, là bước về phía cửa. Lúc đi ngang qua
Lâm Vĩnh Túc còn không quên tặng cô một ánh mắt sắc hơn lưỡi dao. Sau đó mới cam tâm bước ra ngoài, đóng cửa lại.
Hóa ra người cần ra ngoài không phải là Lâm Vĩnh Túc.
Nhưng mà cô đã làm gì đắc tội với vị tiểu thư kia sao? Tại sao lại ưu ái tặng cho cô một trận chán ghét đến như vậy?
"Ngồi đi."
"A." Lâm Vĩnh Túc sực tỉnh, vội đi tới chiếc ghế đối diện với Paul Khải Ân.
"Tôi đáng sợ đến mức cô không dám lại gần luôn hay sao mà phải ngồi xa vậy?" Paul Khải Ân nhíu mày, vẻ mặt không hài lòng.
Lâm Vĩnh Túc nghe vậy liền di chuyển chỗ ngồi, đi tới chiếc ghế mà Paul Khải Ân đang ngồi, ngồi xuống cạnh anh ta.
Trong lòng thì vẫn tự nghĩ, Ngồi đối diện mà cũng gọi là xa sao? Chẳng lẽ là
do hình thức giao tiếp giữa phương đông và phương tây khác nhau?
Đang mông lung suy nghĩ, Lâm Vĩnh Túc đột nhiên cảm thấy bên eo mình có gì
đó khác lạ. Nhìn xuống, bàn tay của Paul Khải Ân đang đặt bên eo nhỏ của cô, gương mặt hắn ghé sát khiến cho cô nhìn hắn càng rõ ràng hơn.
Đôi môi mỏng, viền môi rõ nét, sống mũi cao thẳng biểu thị cho tính cách
quyết đoán cương trực, còn phảng phất của sự cuồng ngạo cùng bá đạo.
Thật sự tuấn tú, thật sự giống. Mùi bá đạo tràn đầy, tựa hồ như dã thú này thật giống Trịnh Liệt.
"Á...Khải Ân hoàng tử, anh làm gì vậy?Buông tay ra. Buông..." Lâm Vĩnh Túc hét
lớn, nhưng chưa kịp nói xong liền bị một lực đẩy làm cô ngã xuống ghế
sofa mềm mại.
Lâm Vĩnh Túc giãy dụa, hai chân đạp lung tung: "Anh điên rồi, anh buông tôi ra..."
Paul Khải Ân nhìn Lâm Vĩnh Túc đang quẫy đạp như con cá nhỏ bị mắc cạn thì nở nụ cười khinh thường.
Đối với hắn, phụ nữ trên đời này đều giống nhau, chỉ có hai loại. Một là vì tiền. Hai là vì địa vị.
Chưa có bất cứ người phụ nữ nào gặp hắn mà không có ý đồ hay mục đích.
Còn người phụ nữ này thì sao? Giãy dụa ư? Chẳng phải theo bên cạnh Trịnh
Liệt cũng là vì hai thứ kia sao? Còn giả vờ giả vịt gì nữa chứ?
Chẳng lẽ muốn chơi trò mèo vờn chuột? Đúng là không thể ngờ, lần đầu tiên có
người phụ nữ dám chơi mèo vờn chuột với Paul Khải Ân này. Quả không hổ
danh là phụ nữ bên cạnh Trịnh Liệt của Trịnh gia.
Ít nhiều thì cũng phải có mưu kế hơn người mới có thể ở bên cạnh Trịnh Liệt được.
Paul Khải Ân cúi xuống, ghé sát bên tai Lâm Vĩnh Túc, phả ra hơi nóng tràn
ngập: "Em làm tôi bắt đầu cảm thấy hứng thú hơn rồi đấy."