Để chắc chắn đám người kia đã rời đi, Thanh Thản Kiếm Thánh cùng lão Cuồng Nhân đều phi thân lên tán trúc, đặt hết tinh lực chú ý xung quanh.
Với hai lão nhân đã trải qua một đời gió tanh mưa máu, họ quá hiểu người ma đạo là bực nào mưu mô xảo quyệt, vì vậy vô cùng cảnh giác.
Dường như đã chắc chắn đám người Nghị Ma Đường rời đi, hai lão giả mới quay trở lại chỗ Trần Bạch Hoàng.
Lão nhân Nhuận Hoành Thổ lên tiếng trước:
" Đi rồi! Không cần phải lo! Mau xem xét Dương Vân Châu thế nào."
Chưa cần nghe hết câu của lão Cuồng Nhân, Trần Bạch Hoàng đã vội vàng sờ nắn xem xét tình trạng của sư phụ, chỉ thấy lão nhân khí tức yếu ớt, thân thể hữu khí vô lực.
Một vài tia chân khí không ngừng thoát ra từ các lỗ chân lông trên người lão nhân, giống như thân thể đang dần tan vào cõi hư vô, từ từ chậm rãi khiến lòng người không khỏi não nề.
Cả Thanh Thản Kiếm Thánh và Nhuận Hoành Thổ đều vội vã thi triển nội công, không ngừng luân chuyển nội công chân khí xung quanh người Dương Vân Châu, ý định vì lão kéo dài chút hơi tàn, thế nhưng dường như mọi nỗ lực của hai vị cao nhân đều vô dụng.
Cảm thấy mọi nỗ lực cứu giúp của bản thân đều vô dụng, hai lão nhân đều lắc đầu thở dài.
Bầu không khí có chút trầm lắng, từng hạt mưa lại bắt đầu rơi trên tán rừng, mọi người ai nấy đều có nỗi buồn không thể nói.
Thanh Thản Kiếm Thánh ánh mắt đượm sầu, quay sang Trần Bạch Hoàng nói:
" Trần tiểu hữu hãy tiến lên một chút! Dường như lão già kia đang cố gắng phong bế chân khí, có lẽ hắn muốn lưu lại di ngôn cho ngươi."
Nói xong lời này, Thanh Thản Kiếm Thánh cùng Nhuận lão đầu ra dấu cho Bích Hải Triều cùng Trương Thượng Bảo lui lại bước chân, không muốn làm phiền đến hai sư đồ Trần Bạch Hoàng.
Nhìn thấy thảm trạng của lão sư phụ, Trần Bạch Hoàng hai mắt đỏ hoe, những giọt lệ bắt đầu lăn dài trền gò má đầy máu và bùn của thiếu niên.
Từng giọt nước mưa hòa cùng dòng lệ nóng, vẽ lên một màu tiều tụy đau thương trên nét mặt của thiếu niên.
Thiếu niên vội lê bước chân đến trước người Dương lão đầu, hai chân khuỵu xuống, đầu gối chạm đất, miệng vội cất giọng: " Sư phụ! Trần Bạch Hoàng ở đây, xin người phân phó."
Dường như nhận ra được âm thanh quen thuộc của thiếu niên, Dương lão từ từ mở mắt, chỉ là được nửa chừng mí mắt lại sụp xuống, chút sức lực còn lại của lão đã xói mòn đến độ khó có thể sử dụng cho bất kỳ hành động nào.
Lão nhân miệng hơi nhoẻn nụ cười, cố gắng cất giọng thều thào, nói: " Làm đồ đệ của vi sư liền dính vào chuyện thị phi này, ngươi có hối hận không?"
Trần Bạch Hoàng không hề chậm trễ, lập tức đáp: " Không hề hồi hận! Sư phụ có ân tái tạo, đưa con từ cõi chết trở về, lại vì con mà truyền đạo, ân nghĩa đó cả đời con không thể trả nổi, làm sao con có thể nề hà chút chuyện kia."
Dương lão đầu vẫn giữ nét cười trên mặt, lần nữa cố gắng mở mắt nhìn về phía ái đồ của mình.
Trần Bạch Hoàng đến với lão như một cái duyên, giống như một hạt giống lạ bất ngờ đầm chồi nảy lộc trong khu vườn tàn tạ của lão, mang đến cho lão chút cảm giác khoan khoái lạ kỳ.
Tuy nói lão nhân thu thiếu niên họ Trần làm đệ tử chỉ vì một khắc ngẫu hứng, không hề có ý định gì, thế nhưng sau một thời gian dài gắn bó, Trần Bạch Hoàng đem lại cho lão những ký ức đẹp của một thuở xa xôi.
Đó có thể là tình phụ tử, tình sư đồ hay đơn giản chỉ là cảm giác sinh long hoạt hổ của tuổi trẻ đã qua.
Như lão nói nhân từng nói, thời gian không quan trọng, quan trọng là làm được những gì.
Hai sư đồ gắn bó với nhau không được bao thời gian, thế nhưng một lão một ấu nương tựa vào nhau dù ngày hè rực lửa hay ngày đông giá rét đã khiến cho họ có một mối liên kết khó thể chối bỏ.
Chính vì lẽ đó, lúc này, Dương lão đầu chỉ hận không thể đem tất cả những thứ quý giá nhất của mình truyền lại cho ái đồ của mình.
Chậm rãi lấy hơi một nhịp, Dương lão lại cất lời nhắc nhở thiếu niên đang rơi lệ trước mặt:
" Vi sư đã không thể tiếp tục phụng bồi ngươi tiến về phía trước, lúc này chỉ có thể nói với ngươi vài câu."
" Hãy vào hang núi nơi ngươi hay luyện công kia, tìm kiếm một hộp gỗ nhỏ, trong đó là chút di vật của vi sư và Ma Long Vương.
Giữ hay vứt, tùy ngươi."
" Còn nữa! Chuyện ân oán hôm nay coi như xong! Sinh ở đâu, chết ở đó! Ân oán duyên nợ này sẽ theo vi sư sang Bờ Bên Kia, vì thế ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện trả thù.
Chỉ cần để ý sống một đời thanh thản là được."
— QUẢNG CÁO —
Trần Bạch Hoàng gật đầu lia lịa, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào lão sư của mình, hắn sợ hãi chứng kiến khuôn mặt đang muốn rời bỏ hắn kia.
Không để ý đến thái độ của thiếu niên, chỉ nhìn thấy bộ dáng gật đầu tiếp thu của Trần Bạch Hoàng, lão nhân hài lòng, lại nói tiếp, lời nói có chút trầm và yếu ớt hơn:
" Nam nhi sinh ra nếu không là cây trụ chống trời, thì cũng phải là thần sơn định tứ hải, giữa muôn ngàn cơn sóng gió vẫn sừng sững không ngã.
Không được vì chút đau thương mất mát mà nản lòng thoải chí, rõ chưa?"
" Sau này thế gian riêng mình ngươi tung hoành phong vân.
Là thần long trên chín tầng trời hay là sâu kiến ẩn mình dưới đất, ngươi cũng phải sống thật mạnh mẽ, có như vậy mới xứng đáng công sức vi sư cứu ngươi về."
Trần Bạch Hoàng nghiêm lại khuôn mặt, cố gắng không để cảm xúc biểu lộ ra ngoài, nói: " Đệ tử cẩn tuân lời dạy của sư phụ."
Dương lão đầu nghe đến vậy liền mỉm cười hài lòng, sau đó đôi mắt vẩn đục thời gian kia từ từ hạ xuống, dấu hiệu sinh cơ tắt lịm, chỉ còn lại âm thanh văng vẳng của lời từ biệt cuối cùng:
" Thây xác này, hãy cho ta chìm vào lửa hồng, ta muốn cảm nhận lại chút nhiệt hỏa của trần gian này.
Về phần tro tàn kia, hãy để mặc theo gió bay, sinh ra từ cát bụi… cũng nên… trở về… với cát bụi."…
Âm thanh kia chấm dứt, Dương lão qua đời, rồng về phương đông, chỉ để lại thân xác phàm tục nơi trần thế cùng với nỗi tiếc thương vô bờ cho kẻ ở lại.
Trần Bạch Hoàng không thể gắng gượng được nữa, nước mắt không còn nhỏ ra từng giọt mà đã lã chã rơi từ lúc nào.
Thiếu niên dập đầu bái lạy trước linh cữu lão sư phụ của mình, hắn cứ thế dập đầu không biết bao nhiêu lần, chỉ biết phần da thịt gần mi tâm của hắn đã bắt đầu tứa máu vì ma sát với cát sỏi.
Từng hạt mưa nhẹ rơi xung quanh hắn như muốn tô vẽ thêm bầu khung cảnh tang thương âu sầu giữa chốn sơn lâm hoang dã này…
Chứng kiến hết thảy trong tầm mắt, đám người Thanh Thản Kiếm Thánh từ tốn tiến lại gần thiếu niên đang vái lạy không ngừng kia.
Trương Thượng Bảo đương nhiên hiểu cảm giác của Trần Bạch Hoàng lúc này, hắn vội vã tiến lên đỡ lấy thân thể gầy còm của người bạn đồng trang lứa kia, miêng vội mắng:
" Ngươi có hết hay không? Ngươi cứ tiếp tục vái lạy Dương tiền bối cũng chẳng thể thấy, mau tỉnh táo lại."
Bích Hải Triều vội vã giúp đỡ Trương Thượng Bảo kéo Trần Bạch Hoàng đứng dậy.
Thanh niên kiếm khách cũng thở dài vô cùng, trong lòng tự trách bản thân gián tiếp gây ra cái chết của Dương lão đầu.
Từ đầu đến cuối tuy Ma Trảo Long Thánh không quá thân cận với Bích Hải Triều hắn, thế nhưng là hắn cũng chịu ơn cứu giúp gián tiếp của lão, vì thế hắn làm sao lại không áy náy vì mọi chuyện đã qua.
Thanh Thản Kiếm Thánh cùng lão Cuồng Nhân Nhuận Hoành Thổ tức thì còn chưa chấp nhận được kết quả này, hai lão nhân chậm rãi đứng trước thi thể đang tọa thiền của Dương lão đầu thở dài buồn bã.
Thanh Thản Kiếm Thánh nhẹ ngẩng đầu hướng khuôn mặt già nua lên thiên khung, không khỏi cảm khái:
" Một đời kiêu hùng là thế, vậy mà lại phải làm thây tàn giữa chốn hoang vu này.
Dương huynh! Ra đi thanh thản."
Lão Cuồng Nhân đứng cạnh không vội vã nói lời gì, lão giả cởi xuống trường bào, nhẹ nhàng tiến lên trước khoác lên linh cữu đối thủ một đời của mình, sau đó mới nhàn nhạt nói:
" Dương Vân Châu, thiên hạ người hiểu lòng ta không có mấy.
Lão tử cùng ngươi tuy cả đời đối địch, thế nhưng ngươi xứng đáng là tri kỷ một đời của ta."
Mọi người đều đứng lặng trước linh cữu Ma Trảo Long Thánh Dương Vân Châu một hồi, họ chưa muốn rời đi linh cữu ngay, bởi vì tất cả mọi người đều muốn những giọt mưa kia gột rửa đi hết thứ không sạch trên người lão một cách tự nhiên nhất trước khi rời đi, theo như đúng phong tục an táng tử thi nơi xa trường của người Long Tộc…
……………….
— QUẢNG CÁO —
Đám người Nghị Ma Đường đã rời xa