Trời quá canh hai, tại một khách điếm nhỏ nơi thôn dã, khi tất cả các phòng ốc đều đã chìm vào giấc ngủ, đâu đó cuối hành lang vẫn còn một gian phòng còn le lói ánh lửa của bấc đèn.
Giữa phòng, bóng dáng năm người ngồi thậm thụt to nhỏ, vẻ mặt ai nấy đều có chút phức tạp cùng lo lắng.
Trương Thượng Bảo ngáp ngắn ngáp dài vì buồn ngủ, bàn tay thiếu niên sờ soạng lên hình nhân bên cạnh mình trong vô thức, điều này khiến Nhuận Hoành Thổ nhíu mày, lên tiếng nhắc nhở:
" Bớt đụng chạm lung tung! Người nộm mà hỏng thì ngươi đừng có trách lão phu cho ngươi ăn bánh đấm chả đá."
Bị quở trách, thiếu niên vội rụt tay lại, ánh mắt rụt rè nhìn vị lão tiền bối trước mặt, dừng một nhịp, Trương Thượng Bảo mới dám nhỏ giọng nói:
" Nhuận tiền bối có cẩn thận quá hay không? Chúng ta đã đi xa như vậy rồi, cần chi người rơm này nữa."
Lời của thiếu niên xuất ra như ném đá vào vực sâu không đáy, không hề có bất kì hồi đáp, đổi lại chỉ là cái lườm mắt của sư phụ hắn.
Bầu không khí lại trở về sự trầm mặc của đêm đen, xung quanh thi thoảng vang lên âm thanh vo ve của côn trùng bọ muỗi cùng tiếng hô hấp thổ nạp đều đều của bốn người lão ấu kia.
Dường như không thể kiên nhẫn được hơn nữa, lão nhân đầu hói mới phá vỡ sự im lặng, lên tiếng trước:
" Trần tiểu hữu hành động có chút mạo hiểm, chẳng may đám ma đạo xảo quyệt kia phát hiện có trá liền quay lại thì sao?"
Bích Hải Triều thì lại không cho là phải, nhẹ nhàng cất lời: " Thái tiền bối còn đánh giá thấp Trần tiểu huynh đệ, vãn bối lại không cho là vậy.
Qua tiếp xúc trong vài ngày ở chung, vãn bối nhận ra tuy Trần Bạch Hoàng tuổi còn nhỏ, song suy nghĩ cùng khả năng xoay xở của y rất khá.
Hơn nữa, thiếu niên kia cũng đã sinh hoạt ở đầm Di Trạch một thời gian dài, tin tưởng rằng không ai có thể nắm rõ địa thế xung quanh đầm Di Trạch hơn y."
Thái Thanh Thản lắc đầu thở dài, cũng không thật sự đồng tình với kiếm khách họ Bích:
" Triệu Cự Lại trước giờ nổi tiếng làm việc không lọt giọt nước, nào có dễ dàng bỏ qua manh mối nào.
Ta thấy… hay là để ta quay lại xem xét thì hơn."
Nhìn thấy bộ dáng lo được lo mất của Thái lão đầu, Nhuận lão đầu bực mình quát lên:
" Thái lão quỷ! Chính ngươi là người đầu tiên tán thành mưu kế của hắn, bây giờ lại tỏ vẻ lo lắng cho ai xem đây?"
Thanh Thản Kiếm Thánh lại trở về tư thái trầm mặc, không nói được gì nữa.
Quả thật ban đầu chính Trần Bạch Hoàng đã bày ra mưu kế lừa lọc tai mắt Nghị Ma Đường bằng cách làm người nộm rơm cải trang thành hắn rời đi theo đám người nhị lão.
Hai lão vốn còn lưỡng lự trước quyết định của thiếu niên, thế nhưng nhìn thấy bộ dáng quả quyết của hắn, cả hai đều phải lắc đầu, bất đắc dĩ tán thành làm theo.
Chuyện này vốn cũng không quá phức tạp như vậy, dù sao Trần Bạch Hoàng cũng chẳng phải là người thân thích hay mang ơn nghĩa sư đồ gì với hai lão nhân, họ đơn giản chỉ là nhớ chút tình xưa với Dương Vân Châu, mang ý định tạm thời giúp đỡ thiếu niên vượt qua khốn cảnh mà thôi.
Bích Hải Triều thì lại khác, dù ít dù nhiều bi kịch của thiếu niên họ Trần cũng một phần liên quan đến hắn, bản thân họ Bích cũng chịu ơn sư đồ hai người kia, vì vậy trong lòng tất có áy náy khi không thể đưa ra sách lược vẹn toàn nhất giúp đỡ vị tiểu ân công của mình, dù sao bản thân hắn cũng khó mà nói trước tương lai có chỗ dung thân hay không.
Nhìn lại người rơm ở bên cạnh, Nhuận lão đầu không khỏi cười nhạt, trong lòng có chút bái phục tài nghệ của Bích Hải Triều cùng Trần Bạch Hoàng.
Công phu đan người rơm của Trần Bạch Hoàng kết hợp với thuật Họa Nhân Nhan của Bích Hải Triều cũng không quá tệ, thậm chí có thể nói là tinh xảo vô cùng.
Người rơm sinh động như người thật, nhìn từ xa thật khó có thể phân biệt hư thực.
Thuật Họa Nhân Nhan của Bích Hải Triều cũng vào hàng cao thủ, y phủ một lớp bạch phấn hơi xám màu làm từ tro cỏ khô tạo nên một lớp da màu nhợt nhạt của người ốm, lại lấy áo vải rộng che đi mái đầu lâu thưa tóc giả, kết hợp với một chút tiểu thuật liền có thể dễ dàng qua mắt được đám người Nghị Ma Đường vốn luôn rình rập xung quanh.
— QUẢNG CÁO —
Cũng phải nói việc mấy người Thái lão có thể chơi trò trộm long tráo phụng trước mặt tai mắt của địch nhân cũng là nhờ vào khinh công trác tuyệt của họ.
Với tốc độ như cắt liệng thiên khung, hai lão đầu dễ dàng vượt qua tầm mắt của đám ma đạo kia trước khi chúng có thể khám phá ra chuyện thật giả.
Nhuận Hoành Thổ hơi khom lưng nhìn về phía người rơm, ánh mắt hiếu kỳ đảo loạn xung quanh thân thể hình nộm.
Quan sát một hồi, lão lại cười nhẹ hứng thú:
" Sống đến gần tuổi xuống lỗ rồi mà hôm nay mới được tận mắt chứng kiến sự kỳ diệu của thuật Họa Nhân Nhan, không hổ là kỳ thuật nổi danh Cửu Địa! Nhưng ta nghe nói thuật này chỉ được lưu truyền trong nội bộ U gia, tiểu tử ngươi là từ đâu mà học được vậy?"
Bích Hải Triều cũng không quá để tâm đến câu hỏi của Nhuận lão, chỉ lạnh nhạt trả lời:
" Vãn bối học lỏm từ mẫu thân mà thôi, cũng chỉ học được chút da lông mà thôi."
Nhuận lão hơi giật mình trước lời của thanh niên kiếm khách, bất giác cất thêm lời hỏi:
" Mẫu thân! Chẳng lẽ mẫu thân ngươi là con cháu U gia? Sao ta chưa từng nghe ra chuyện này nhỉ?"
Thái lão đầu ở một bên thấy chướng mắt thái độ lơ là của Nhuận Hoành Thổ, lão nhân hừ lạnh mắng:
" Hừ! Chuyện gia đình nhà người ta, Nhuận Hoành Thổ ngươi sao lại tự nhiên nhiều chuyện vậy? Chả nhẽ đã bị nhiễm thói lắm miệng của Dương Vân Châu."
Nhuận Hoành Thổ thu lại bộ dáng hiếu kỳ của mình, gương mặt già nua lộ ra đôi chút ngượng ngùng: " Tò mò vậy thôi.
Không nói thì thôi."
" Quan tâm chuyện làm sao rời khỏi đây đi.
Tốt nhất là tìm ra phương án nào đi không ai biết, về không ai hay đi." – Thái lão đầu nhắc nhở.
" Đánh rắm! Lão tử một đời kiêu hoành, cho dù là đối mặt Mai Đình Việt cùng Tống Long Giang tại thời đỉnh phong lão tử cũng dám chiến, làm sao có chuyện ta phải lén lén lút lút chơi trò ú tim với đám giá áo túi cơm kia." – Nhuận lão đầu có hơi chút nổi nóng.
" Hừ! Lão thất phu ngươi có thế nào thì mặc xác ngươi, thế nhưng đừng có làm hỏng chuyện của chúng ta." – Thanh Thản Kiếm Thánh cũng gân cổ lên cãi.
Nhìn hai lão nhân có chút mất nết trước mặt, Bích Hải Triều cùng Trương Thượng Bảo không khỏi lắc đầu ngao ngán.
Trương Thượng Bảo vốn luôn không hiểu lý do vì sao vị sư phụ luôn hiền lành của mình lại rất dễ nổi nóng khi nói chuyện với lão Cuồng Nhân, điều này càng khiến thiếu niên mong muốn tìm hiểu sâu xa về mối quan hệ của hai người này, có vẻ như họ không phải là bằng hữu đơn giản như vẻ ngoài thường thấy.
" Nhị vị tiền bối! Vãn bối cho rằng việc của chúng ta lúc này là làm sao thu xếp rời đi ổn thỏa.
Thực ra chúng ta cũng không cần quá tận lực giấu giếm, tin tưởng lúc đám ma đạo kia nhận ra có trá thì chúng cũng đã vô pháp tìm kiếm được Trần huynh đệ."
" Về phần Trần huynh đệ, chúng ta chỉ có thể đặt niềm tin vào năng lực của y mà thôi."
— QUẢNG CÁO —
Nhuận Hoành Thổ cùng Thái Thanh Thản nghe vậy liền im lặng, trầm mặc một lúc, cả hai mới lần lượt lên tiếng.
" Đành phải vậy thôi! Hi vọng Trần tiểu hữu không cô phụ kỳ vọng của Dương Vân Châu."
" Đúng vậy! Dù sao tiểu tử kia cũng kế thừa cá tính lì lợm, bướng bỉnh của họ Dương, ta tin tưởng hắn không có dễ dàng bị người khác cầm nắm như vậy."
………………………..
Trong hang động dưới thác nước, có một thiếu niên nằm lịm người ở cửa hang.
Làn da thiếu niên đã nhợt nhạt do nhiễm nước lạnh trong thời gian dài, thoạt nhìn qua ai cũng sẽ nghĩ y là một cái xác chết trôi may mắn rơi