Trong căn phòng với diện tích áng chừng mười lăm hai mươi mét vuông, ánh sáng vàng mờ ảo chiếu ra từ những ngọn đèn nhỏ được gắn trên trần và tường, kín mít không hề có cửa sổ, chỉ có một lỗ thông gió đủ để thoáng khí. Chính giữa căn phòng có bốn người quây lại với nhau trên chiếc bàn gỗ nhỏ. Vẻ mặt ai nấy đều chuyên chú nghiêm túc, ngẫu nhiên sẽ chen vào phát biểu vài câu.
Không biết ngoài trời thế nào rồi, tôi ngẩng đầu nhìn lên trần. Vốn ở trong khu nhà kính đã có trần nhà ngăn cách, hiện tại lại ngăn cách thêm một tầng, đủ khiến trong lòng người ta khó thở.
– Nhìn kìa.
Không biết là ai nói ra câu kia, theo tầm mắt tôi nhìn về phía màn hình.
Thông qua camera nhìn thấy rõ từng lớp bóng đen dần xuất hiện, không hề có một quy luật rải rác lan tỏa, hầu như nhìn qua đều không thể tìm thấy một chỗ trốn. Tôi bất giác nhìn xung quanh.
– Ran yên tâm, tuy không biết tại sao nhưng không hề có bóng đen nào xuất hiện trong này đâu.
Thanh âm của Sarrchi đúng lúc truyền đến, tôi thở ra một hơi. Bỗng nhận ra sau lưng đầy mồ hôi lạnh, tôi nghĩ họ cũng giống như vậy. Nhìn xem Tina cắn môi lo lắng, KanSai nhíu mày càng chặt và Sarrchi nghiêm túc hẳn lên thì có thể biết.
Vươn tay vỗ nhẹ vai Tina, cô bé nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh, đoạn nhoẻn miệng cười nháy mắt, nửa búi tóc được búi lên lắc lư qua lại. Tôi sửng sốt một chút, chợt bật cười hiểu ra đây là Tina muốn tôi yên tâm.
– Chúng ta nói tiếp đoạn lúc nãy nhé, tạm thời chúng ta sẽ ở đây một ngày theo dõi và chuẩn bị một chút. Sau đó sẽ tiến đến khu nhà tiếp theo.
– Anh cũng để ý rồi, dưới tầng 1 khu nhà kia là căng tin, chúng ta có thể qua đó kiếm ít dụng cụ làm bếp như dao, nồi,… làm phòng thân.
Sarrchi ngược lại cũng không đối chọi như lúc nãy mà gật đầu đồng ý: “đúng là nên có chuẩn bị, có gì đó trên tay sẽ an toàn hơn.”
Sau đó chúng tôi cùng thảo luận xem có thể mang cái gì. Sarrchi thì vào phòng xem có thiết bị điện tử nào có thể dùng, KanSai cũng cùng theo vào. Dù sao họ cùng trong ngành thiết kế đồ họa, có khi có thể lắp rắp hay lập trình máy móc gì đó như trong phim không chừng. Tôi tưởng tượng nghĩ.
Tina thì trèo lên gác xem đống kệ sách, thi thoảng lật giở vài quyển hoặc suy nghĩ gì đó có thể mang đi.
Thấy mọi người bận rộn tôi cũng không thể nhàn rỗi, lôi ra từ trong ba lô những thứ vừa lấy được từ nhà gỗ kia, bỏ ra từng cái soạn. Tôi mù tịt về tên gọi mấy dụng cụ, cứ thấy cái nào có thể dùng làm “hung khí” thì để sang bên.
Tôi đưa cho Sarrchi, Tina, và anh KanSai mỗi người một chiếc đồng hồ điện tử để liên lạc, trong lúc tôi đang táy máy mò mẫm thì phát hiện ra được chức
năng này, hơi bất tiện vì phải đưa tay lên áp đồng hồ gần mặt mới nghe gọi được, nhưng có còn hơn không.
Tôi lại lục trong ba lô, ngoài cái hộp đựng đầy đủ dụng cụ kĩ thuật đa năng thì còn có một con dao gấp mini, một chiếc ô xếp, một sợi dây thừng và vài thứ đồ nhỏ nhặt linh tinh.
Tina không biết từ lúc nào đã trèo xuống ngồi cạnh tôi, bỗng kêu lên một tiếng như bắt được vàng: “Ran tỷ, tỷ có dùng gì mấy chiếc ghim kẹp này không? Cho Tina đi.”
Nghe vậy tôi nhìn lại, cảm thấy mấy chiếc ghim kẹp tóc cũng chẳng dùng làm gì. Chỉ giữ lại một ít, còn lại đều cho cô nàng. Với tôi kim chỉ còn hữu dụng chứ mấy chiếc ghim như vậy ngoài cài lên tóc thì làm được gì nữa đây.
Tina vui vẻ nhét tất cả vào trong chiếc túi nhỏ quây quanh hông của mình. Trên tay vẫn còn cầm cái đánh dấu sách bằng kim loại cũng cho cả vào. Chắc thấy tôi nhìn dữ quá nên Tina ngượng ngùng bảo:
– Có chuyện gì vậy Ran tỷ?
Vẫn đang nhìn động tác của Tina, tôi hỏi: “Cái ghim và đánh dấu sách kia, em định dùng làm gì?”
Tina làm một tư thế đưa ngón trỏ bên môi, tỏ vẻ bí hiểm: “Suỵt! Không thể nói nha tỷ.”
Tôi phì cười, mở miệng định nói thì bỗng một tiếng ầm cắt ngang. Tiếng đập cửa liên tục, thanh âm dồn dập vang dội khiến tôi và Tina theo bản năng lùi ra xa mấy bước. Sarrchi và KanSai cũng nghe tiếng chạy vội ra: “Có chuyện gì vậy?”
Nhưng rất nhanh chúng tôi đã hiểu ra là chuyện gì.
Nhìn qua camera, các bóng đen không còn lượn lờ rải rác nữa mà đều di chuyển về một hướng, như bắt được mục tiêu mà càng ngày càng nhanh. Mà hướng đó chính là nơi chúng tôi đang trú.
Sarrchi ngạc nhiên, con mắt trừng thật lớn nhìn chằm chằm màn hình: “Sao có thể như vậy? Tôi ở đây suốt một tuần cũng không xảy ra chuyện này.”
Hiện tại không phải lúc làm rõ chuyện này, chuyện trước mắt là làm sao chống đỡ được qua đêm mới là vấn đề.
KanSai ở một bên chen lời: “Chúng ta thử dỡ kệ sách hoặc tủ lạnh qua đây chống tạm. Hy vọng cánh cửa này không đến mức quá yếu.”
Nói là làm, chúng tôi đều cố gắng dỡ ra khiêng đến. Tôi tuy sức lực nhỏ yếu nhưng cũng không muốn làm chậm chân. Nói chứ đến Sarrchi giỏi thế anh KanSai còn kêu vướng chân, thế tôi thành cái gì đây? Tuy biết anh chỉ nói vậy nhưng không thể chắc chắn sẽ không có bất mãn.