Thời gian một phút hai phút trôi qua, tới lúc tôi không nhịn được muốn tiến lên căn ngăn thì bỗng chốc cái con người đang nằm hôn mê kia bật dậy như cương thi, nhìn chằm chằm vào cái gối rồi nhìn lên “thủ phạm” gây án, nghiến răng nghiến lợi: “Muốn ám sát anh mày thì nói một tiếng, anh đây vừa qua trận cửu tử nhất sinh…”
Nói được một nửa thì bỗng chốc ngưng lại, nhìn Sarrchi từ đầu đến chân, giữa hai đầu lông mày nhăn thành hình chữ xuyên: “Sao lại là em?”
Sarrchi điềm nhiên thong thả cất chiếc gối về chỗ cũ, quét mắt nhìn KanSai một tiếng rồi làm bộ như chẳng hề quan tâm: “Sao không thể là em?”
Tôi hết nhìn Sarrchi rồi nhìn sang học trưởng KanSai, cảm thấy không hiểu ra sao. Quay sang nhìn Tina vẫn còn vừa ngồi dậy chen giữa hai người, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn sang tôi.
Thấy thế, tôi bèn thở dài. Xem chừng Tina cũng không biết, tôi đành mở miệng xóa tan bầu không khí vi diệu này:
– Xin chào, hai người ổn chứ?
KanSai nhíu mày càng lợi hại, nhăn đến nỗi đủ kẹp chết một con ruồi. Sau cùng nghe tôi nói bỗng thở hắt ra, bắt đầu vò đầu bứt tai. Sarrchi trợn mắt khinh bỉ nhìn anh, cất giọng xen lẫn một tia hả hê:
– Ổn, đương nhiên ổn chứ. Lâu không gặp anh trai trời đánh làm tôi cảm thấy thời tiết hôm nay thật đẹp.
Tina mới đầu còn đang bối rối khó xử sau đó thì quay ngoắt sang vẻ mặt há mồm kinh ngạc đến thực buồn cười. Mà thực ra thì tôi cũng chẳng khác gì.
Sau khi yên lặng tiêu hóa, tôi bỗng cảm thán: “Đúng là mới ra cửa đã gặp người thân, không biết tôi cũng có thể được vậy không.”
KanSai nghe vậy tỏ vẻ: “Tốt nhất đừng gặp phải, chỉ có làm vướng chân.”
Sarrchi nhanh như chớp phi cái gối tới. Nhìn cái gối đáng thương mới được đặt về yên vị giờ lại bị túm ra, rồi lại phát triển thành cuộc chiến gối bụp nhau. Chỉ khổ cho Tina ở giữa muốn ngăn không được muốn tránh không xong.
– Anh nói ai vướng chân hả?
– Còn ai vào đây.
– Anh mới vướng chân, này thì vướng chân!
– Con nhóc bạo lực này, chỉ tổ phá việc.
– Hừ anh mới phá việc! Đừng quên là ai cứu anh.
– Nhóc muốn chiến đấy hả?
…
…
Thực sự hóa đá rồi!
Nếu như có thể nhìn được, thì chắc chắn đang có đàn quạ đen chạy ào ào trên đầu tôi. Vì sao lại chuyển biến nhanh như vậy? Lấy tay day day huyệt thái dương trên trán, màng tai bất đắc dĩ phải tiếp nhận âm thanh ồn ào.
Cũng chỉ dừng lại một chút như vậy, rất nhanh tôi đã tiến lên ngăn cản hòa giải, cứu Tina đang yếu ớt xém hôn mê lần nữa, cũng thuận tiện cứu vớt lỗ tai mong manh của tôi.
– Hai người dừng lại đi.
Chống nạnh bùng nổ, tôi tuy hiền lành nhưng con thỏ cũng biết phản kháng đấy, muốn đấu nhau hay gì thì cũng phải để tôi hiểu xong đã rồi hẵng đấu tiếp.
Mặt ngoài bừng bừng lửa giận, thấy tôi như vậy họ cũng tự giác ngậm miệng. Mỗi người đứng một bên lùi cách xa nhau. Cái hoàn cảnh này làm tôi
nhớ đến lúc nãy Sarrchi “ân cần” cõng KanSai, vậy mà chẳng biểu lộ dấu vết gì trên mặt, làm tôi càng không hiểu thế nào. Nhưng rất nhanh đã có người giải đáp giúp tôi.
– Hai anh chị là anh em sao?
Nhìn khí sắc Tina có vẻ đã đỡ hơn nhiều, cô nàng gấp gọn đệm chăn trả lại cho Sarrchi, không nén nổi tò mò.
Sarrchi nhận lấy đệm chăn cất về, nói: “Là anh em họ, chúng tôi cũng không cách nhau quá nhiều tuổi. Cũng học cùng một ngành” Xong rồi hướng KanSai đang với lấy cốc nước, kéo dài giọng: “Phải không anh trai?”
Động tác KanSai ngừng lại, sau lại tiếp tục uống nước.
Không nói gì tức là đồng ý, tôi nghĩ vậy nhưng vẫn hướng Sarrchi hỏi:
– Vậy sao ngay từ đầu Sar không nói ra vậy?
Bởi ngay từ lúc gặp Sarrchi tới lúc cô gặp KanSai hay về sau nữa, tôi cũng không nhìn ra bất kì cái gì khác thường trên biểu tình cô nàng. Hay do lâu ngày không hoạt động não khiến năng lực quan sát của tôi giảm dần đều, tới mức âm lúc nào không biết rồi?
– Trước đó nhìn qua camera nên không thấy rõ, tới lúc tôi đến gần thì cũng nhận ra rồi, nhưng thế thì sao, lúc đấy mà tôi nói thì Ran tin tôi không?
Tôi kinh ngạc, nhưng rất nhanh gật đầu hiểu rõ. Chỉ riêng khoản tự nhiên có người chạy đến thân mật nhiệt tình giúp đỡ thì đã đề phòng rồi, huống chi trong tình huống không hiểu rõ sẽ dễ bị nhận lầm là “thấy sang bắt quàng làm họ”.
Tina nghe đoạn đối thoại hình như đã hiểu rõ phần nào, ánh mắt mờ mịt thoáng rút bớt.
Sau đó tôi cũng hỏi qua KanSai, nghe được xác nhận cũng yên tâm. Qua vài phút thấy hai người Tina đã dần ổn định lại sau hôn mê, tôi liền triệu tập mọi người ngồi gần xuống xung quanh chiếc bàn, thanh thanh cổ họng:
– Vậy, bây giờ chúng ta vào vấn đề chính, là phương hướng tiếp theo của chúng ta. Anh Sai, anh đã đấu trực diện với bóng đen, anh thử miêu tả một chút cho mọi người cùng biết đi.
KanSai nhắm mắt ngẫm lại một lúc, cất giọng từ từ diễn tả lại, một số chỗ còn nhấn mạnh. Vẻ mặt tôi bỗng ngưng trọng, mặc dù cũng đoán được một phần qua tình trạng trên người họ, nhưng vẫn vượt ra xa tưởng tượng. Tôi tự ngẫm lại mình, nếu là tôi, với thân thể ít rèn luyện vận động này tôi có thể chống đỡ được bao nhiêu.