Ban ngày nắm giữ lý trí, thất thố cũng chỉ là buổi tối.
Người ta thường lấy bóng tối làm ẩn dụ cho bất hạnh, cân nhắc kiếp nạn, định nghĩa tà ác, lại quên mất khoảnh khắc cụng ly dịu dàng dưới ánh trăng.
"Tới rồi?"
Tàn thuốc giữa các ngón tay lóe lên, mùi thuốc lá nồng nặc giống như khí carbon monoxide từ từ rò rỉ ra khỏi bình xăng, nuốt chửng dưỡng khí thuần tịnh, lại phong bế chút, đây tựa hồ liền sẽ trở thành một hồi tự sát hoàn hảo.
"Đừng bật đèn." Ánh sáng hơi sáng ở tàn thuốc bị Thẩm Tinh Hà dập tắt, điếu thuốc lưu lại một hơi cuối cùng, cô dựa hướng về phía đêm tối dày đặc.
Khói thuốc ngạt thở quét qua khoang mũi của Tống Thanh Mộng, tay ở công tắc hạ xuống ấn sáng màn hình di động, dọc theo nơi phát ra âm thanh, men theo một chút ánh sáng, thấy rõ phương hướng của nàng.
Nàng còn biết hút thuốc?
Tống Thanh Mộng chưa bao giờ thấy qua dấu vết thuốc lá ở trong nhà nàng.
Hoặc là nói, nàng giấu một mặt khác của mình rất tốt.
Bật ánh sáng, một chút đến gần, Tống Thanh Mộng mới ngửi thấy mùi còn dưới vỏ thuốc lá, liền nhíu mày xuống.
"Đã uống bao nhiêu rồi?"
Ánh sáng từ điện thoại yếu ớt như tù nhân đêm tối, mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng dáng đang dựa trên mặt đất.
Tống Thanh Mộng tiến tới hai bước, chiếc lon dưới chân phát ra tiếng kêu răng rắc, lăn đến tận tấm rèm cửa sổ sát đất, đập vào tấm rèm treo bên hông, trộm ánh sáng lọt vào.
"Không có say." Ánh sáng trên màn hình đảo qua tới, Thẩm Tinh Hà theo bản năng dùng tay che mắt, nàng sợ hãi về chút ánh sáng này, như thể sẽ chiếu chính mình hiện nguyên hình.
Tống Thanh Mộng không truy hỏi nữa, đi theo cái lon tới trước cửa sổ sát đất, vén rèm dày kín không kẽ hở, mời ánh trăng còn sót lại vào nhà.
Tống Thanh Mộng thấy rõ dáng vẻ nàng.
Với mái tóc xõa trên má, nằm liệt ngồi dưới đất, trong tay cầm theo chai rượu.
Đau lòng chui vào xoang mũi.
"Còn uống không?" Mang theo chút giọng điệu trách cứ.
Lợi dụng một chút ánh trăng, Tống Thanh Mộng cúi người nhặt những chai rượu, lon nằm rải rác, một lọ trước mặt cửa sổ sát đất, hai chai, ba chai...... đặt gọn gàng ở một nơi không gây cản trở đặt chân tới.
"Chị bồi em à?"
Thẩm Tinh Hà lặng lẽ nhìn mọi thứ trước mắt, tròng mắt đi theo ở chính mình trước mắt nhấp nháy nhấp nháy ánh trăng, nàng không ngăn vị khách không mời mà đến trong đêm tối.
"Ừm, tôi bồi em."
Đến khi nhận được câu trả lời, Thẩm Tinh Hà cứng đờ đứng dậy chuẩn bị đi lấy rượu, đôi chân tê dại không nghe mệnh lệnh, hơn nữa say rượu, mới vừa đứng lên liền ngã sang một bên, liên luỵ toàn thân mình đảo sang một bên, một đôi tay còn ấm áp hơn chính mình kịp thời đỡ lấy.
Nhiệt độ của ngón tay của bàn tay này, không có ai rõ hơn Thẩm Tinh Hà.
"Em đi lấy rượu." Dừng một chút, Thẩm Tinh Hà buông lỏng tay ra đỡ lại đây, tạm thời thoát khỏi nhiệt độ thiêu đốt.
"Nhìn đường."
Tống Thanh Mộng đưa di động của mình cho nàng, thay nàng ấn sáng màn hình.
Kể từ ngày đó, các nàng không gặp lại, lưu lại chính là trên WeChat dừng lại ở câu "Chúc ngủ ngon" mấy ngày trước.
Tống Thanh Mộng nói, trời lạnh, nhớ mặc thêm áo.
Nếu không phải cô nhắc nhở, Thẩm Tinh Hà sẽ quên mất hiện tại đã là mùa mà chỉ một chiếc lá phong thôi cũng có thể khiến mùa thu rơi sớm.
Sớm nghe người ta nói, người đánh chữ nhiều liền thua.
Những ngày không gặp mặt, Thẩm Tinh Hà đã hơn một lần cẩn thận đọc kỹ đoạn chat WeChat của bọn họ, rõ ràng là nhiều trắng ít xanh, nhưng cô lại không có tư thái của người thắng cuộc chút nào, giống như một kẻ thua cuộc chán nản, háo hức chờ đợi lần đặt cược tiếp theo.
Nhưng mà khi đánh cược thật sự tới, nàng vẫn là kinh hoảng không thôi.
Nàng yên lặng nhận lấy di động, trong lòng tư vị hỗn loạn.
Nhìn Thẩm Tinh Hà loạng choạng, sau khi bảo đảm nàng sẽ không té ngã, Tống Thanh Mộng mới dừng ánh mắt ở gạt tàn thuốc đựng đầy tàn thuốc, bên cạnh là một gói thuốc thừa rải rác mấy điếu thuốc lá, sau khi cầm lấy sàn nhà còn có mấy phần dư ôn.
Khói thuốc cùng mùi rượu rơi rụng hỗn độn , ở khoảnh khắc Tống Thanh Mộng kéo cửa sổ kia ra, bỗng nhiên trở thành kẻ chạy trốn không ai có thể truy đuổi.
"Lại đây."
Gió rót tiến vào, gió lập thu có phần mát mẻ, việc khai hoang tạo điều kiện cho nó phát huy tài năng.
Tống Thanh Mộng dùng chăn bao bọc trong tổ ấm, ý bảo nàng tiến vào.
Đã mở miệng bia ở trong tay Thẩm Tinh Hà lại bốc lên mùi rượu, nhưng mát lạnh rất nhiều.
"Thật ấm áp." Trong giọng nói của nàng lộ ra chút bi thương.
Tống Thanh Mộng nhận lấy chai rượu, dùng chăm lông bọc kín mít người, dây đeo của Thẩm Tinh Hà theo đầu vai nghiêng chảy xuống, thay xúc cảm chân thật hàm dưới.
Hai người nằm nghiêng ở trên sô pha không lớn, nhiều ít có chút bó tay bó chân, Thẩm Tinh Hà bên ngoài, cô bên trong.
Như vậy, khi nàng dựa vào, liền không còn đêm tối nữa.
Thanh hương khổ cam trước điều, mùi hoa quế phủ qua mùi rượu.
"Tới đây như thế nào?" Rượu trong chai lắc lư theo tay di chuyển tiến vào trong miệng, vị bia trong miệng Thẩm Tinh Hà lại phủ qua mùi nước hoa.
"Máy bay." Sau khi nhận được điện thoại của Thẩm Chi Diệc, Tống Thanh Mộng liền xuất phát, hành trình từ thành phố Tân Giang đến thành phố Tấn Nam mất 4 giờ đồng hồ.
Hiện tại là đúng giờ rạng sáng.
Suy tính lên, hẳn là không có chậm trễ công việc của cô.
"Em có hơi say."
Trước khi cô tới, Thẩm Tinh Hà đã uống không ít.
"Buồn hả?"
Tống Thanh Mộng giúp nàng sửa đầu tóc hỗn độn, sợi tóc bên khóe mắt còn có chút ướt, khó có thể duỗi thẳng ra, cô đoán là do nước mắt gây ra.
Thẩm Tinh Hà bị mê hoặc bởi mùi tóc của cô, thân thể xê dịch lại gần cô, khẽ ừ một tiếng xem như trả lời.
"Học hút thuốc từ khi nào?" Tống Thanh Mộng ôm người chặt trong lòng ngực, đặt hai chân nàng lên chân mình, cho nàng dựa vào trên vai mình.
"Sơ trung, một cô gái hư dạy em."
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, vậy chắc chắn là cô gái hư, ở thời điểm nàng không nhà để về, dứt khoát rời khỏi nàng.
"Tôi còn tưởng rằng em là đứa trẻ ngoan chứ." Tống Thanh Mộng cầm nửa chai bia trong tay Thẩm Tinh Hà, cũng học bộ dạng nàng mạnh uống lên miệng.
"Em không phải, bé ngoan chỉ có thể nghe lời, em không muốn nghe lời."
"Vậy chơi cùng tôi đi, tôi cũng không phải đứa trẻ tốt." Móc ngoéo ngón út Thẩm Tinh Hà đáp ở mu bàn tay mình.
"Khi chị come out cha mẹ chị phản ứng thế nào?" Thẩm Tinh Hà lược qua động tác của cô trên tay, nghiêng đầu nhìn chăm chú ánh sáng ngoài cửa sổ.
"Ngay từ đầu giống như đại đa số các bậc cha mẹ khác không thể tiếp thu, cuối cùng phát hiện cô con gái của chính mình lại là một bộ dạng khác. Sau này tốt nghiệp đi làm, mẹ tôi dần dần liền chấp nhận."
Tống Thanh Mộng chăm chú nhìn vào nàng đang chăm chú nhìn ánh trăng kia, muốn từ giữa đọc thấu tâm tư nàng.
"Mẹ chị thật tốt." Khẽ thở dài một hơi, cùng nghênh đón gió đánh vào mặt.
"Còn em thì sao?" Cằm Tống Thanh Mộng tựa vào đầu nàng đang nghiêng.
"Em come out... coi như người bình thường khác đều sẽ trải qua đi." quay lại nhìn cái bóng mờ ảo trong một góc. Tiếp theo lại lẩm bẩm tự nói, có chút xuất thần, chăn lông nắm chặt ở trong tay thành đoàn.
Cơn mưa lập thu mang đến cái se lạnh, giống như ngày mưa nhiều năm trước ấy, lạnh đến mức khiến người ta khó thở.
"Chúng tao nuôi mày lớn như vậy chờ mày kết hôn gả chồng, cho chút tiền của hồi môn, mày ngược lại một câu thích con gái liền buông tay??" Trong mắt Khổng Đồng càng có rất nhiều lửa giận và bất mãn, như là một cuộc giao dịch bị người ta dừng lại giữa chừng, mà không phải giống sự kinh ngạc và buồn bã của các bậc cha mẹ bình thường.
Thẩm Tinh Hà mới vừa lấy thư thông báo trúng tuyển đại học Tân Giang, mới vào cửa liền bị một tiếng trách cứ này kêu dừng chân.
Nàng mím chặt môi, ánh mắt tập trung vào một luồng sáng, chiếu lên đôi môi dày đang mím môi, nơi đó thỉnh thoảng còn sẽ bắn ra một ít giọt nước, làm người hận không thể cách ra xa xa.
"Đúng đó, Thẩm Tinh Hà nếu chị không đi khám bệnh trước xem? Đồng tính luyến ái nói ra mất mặt bao nhiêu chứ?" Trong miệng Thẩm Khiên còn đang nhai kẹo cao su, chân bắt chéo nằm ở trên sô pha, vẻ mặt châm chọc và khinh thường.
Thẩm Khiên trước giờ không gọi nàng là chị, hắn chưa bao giờ thừa nhận người chị này, hắn sẽ là kiểu phản ứng này cũng không ngoài dự đoán.
Thẩm Tinh Hà khẽ cười, hóa ra ý nghĩa chính mình tồn tại đối với bọn họ mà nói, gần là một chút tiền của hồi môn thôi, nhưng thật sự đem ơn dưỡng dục chính mình để ở trong lòng có vẻ buồn cười đến cực điểm.
"Đồng tính luyến ái? Đó không phải bệnh sao? Ngày thường nhìn mày còn bình thường, như thế nào hiện tại nháo ra loại chuyện xấu này!" Khổng Đồng còn ở một bên lẩm bẩm lầm bầm kêu la.
"Được rồi, đừng có quá đáng quá, nói cái gì vậy chứ?!" Sau một lúc lâu, Thẩm Nhược mới dám lên tiếng, duy trì một chút khí chất tôn nghiêm đàn ông của mình.
"Ông đây làm ba mà không nóng nảy sao? Con gái ông thích nữ! Là đồng tính luyến ái!" Khổng Đồng âm điệu lại cao một lần, áp qua ông, ước gì hàng xóm đều tới vây xem nhìn một cái chuyện hiếm lạ như vậy.
"Cũng phải, dù sao cũng không phải ruột thịt, vậy tôi nuôi nhiều năm như vậy, tiền đều như ném đá xuống sông à? Đây còn có thể gả đi ra ngoài sao?" Thấy Thẩm Nhược vẫn không nói một lời mà xử, Khổng Đồng lại châm ngòi thổi gió vài câu.
"Ngôn Ngôn, bà nói đều là sự thật sao?" Trong mắt Thẩm Nhược là chờ mong, không phải nghi ngờ, ông chờ mong Thẩm Tinh Hà sẽ phủ nhận, ông không muốn đi đối mặt với một đứa con gái đồng tính luyến ái.
"Là thật." Giấy thông báo nhập học được đặt trong một phong bì dán kín, lúc này màu đỏ bên trong lộ ra từ các góc, diễm như tâm tình giờ phút này.
Nghe hai chữ này, tình thương ít ỏi của cha tiêu tán trong mắt của Thẩm Nhược, để lại sự tôn nghiêm mà người cha nuôi cần có.
Huyết thống thật sự có thể liên kết tất cả sao? Cũng không thấy đến, thí dụ như cửu tử đoạt đích.
Cho nên, nàng cũng không hiếm lạ về điểm định lượng hóa huyết thống này.
Sau ngày hôm đó, trong nhà không có gì thay đổi, ngoại trừ những lời bàn tán từ hàng xóm.
Mỗi lần đi ngang qua đầu hẻm, luôn nhận được những ánh mắt xa lạ, hàm chứa sự tò mò và chán ghét, ánh mắt thiện ý một chút sẽ có vài phần than tiếc, dường như nàng làm cái chuyện lớn gì nghịch thiên vậy.
Mà trong nhà, ngoài sáng trong tối hàm bắn, cũng không ít hơn những người ngoài kia bao nhiêu phần.
Nghe nhiều, thấy nhiều, ngược lại cảm thấy người sống thân cận, ít nhất luôn chạm tới thiện ý.
Mấy căn nhà trệt liền thịnh đến cái nhà tiếp theo, ai chịu được gió tuyết, nhưng nàng chỉ ở dưới mái hiên xem rêu xanh tươi tốt qua góc tường, càng ngày càng dài.
Ít ngày nữa.
Nàng rời khỏi cái nơi chưa từng xem là nhà, đi đến Tân Giang.
Không có bức bách, không có xua đuổi, cũng không có giữ lại.
Mà nay, nàng lại trở về.
Những người đó, muốn xin tiền nàng, muốn nàng thêm quà cho em trai, trang trí hôn phòng, cùng nàng nói thân tình, nói đến ơn dưỡng dục.
Thiên hạ nào có đạo lý như vậy?
"Còn buồn hả?" Tống Thanh Mộng thấp giọng hỏi nàng. Thẩm Tinh Hà cũng chỉ nói nàng xảy ra chuyện trong điện thoại, lại không nói chuyện gì, mà cô bồi nàng đến bây giờ, cũng không hỏi nàng.
"Chị uống nhiều như