Khói đen bốc lên nghi ngút, tạo thành cột khói khổng lồ trên nền trời xanh, Ngọc Thuần tông cửa chạy vào, bên trong lửa đã đốt cháy toàn bộ, lửa như có linh hồn chạy theo chân người vừa có mặt.
Ngọc Thuần dáo dác nhìn chung quanh, mọi vật lu mờ đi bởi nước mắt và khói, cô đào lên đóng đổ nát, mặc cho nguy hiểm cận kề.
Ngọc Thuần vừa khóc vừa gọi tên Trọng Yên, gọi trong tuyệt vọng.
Vì một canh giờ trước Trọng Yến vẫn còn lành lặn đứng bên cạnh cô, cậu xông vào đó cuối cùng chẳng ra.
Ngọc Thuần đã đợi rất lâu, mãi đến khi lửa bén đến căn nhà, nuốt trọn từng cọng rơm.
Hai mắt Ngọc Thuần phản chiếu ngọn lửa dữ, từng bước tiến gần đến.
Cô đi qua nhiều nơi, moi từng ngóc ngách, Ngọc Thuần vẫn luôn hy vọng Trọng Yến trả lời mình.
Bỗng cô dừng trước vật cản lớn, cậu cùng Vân Dân nằm dưới mớ đổ nát, Vân Dân không động đậy, nhìn như đã ngất xỉu, cô đưa tay sát gần mũi hắn mà chẳng cảm nhận được hơi thở kia.
Ngọc Thuần ra sức lây người kế bên, gào thét gọi tên cậu.
Trọng Yến choàng mở mắt, cơ hồ không rõ thực hay mơ, cậu mỉm cười gương mặt lấm lem, bên trên còn cả vết thương.
Trọng Yến thều thào: “Em nghĩ chị về rồi.”
Ngọc Thuần lắc đầu, cô nói trong vội vã.
“Làm sao chị về một mình được, chị đưa em về.”
“Về đâu chứ?” Trọng Yến mơ hồ hỏi lại.
“Về nhà mình, chị và em cùng về nhà.
Ở đó còn Chi Ái, còn Hoài Thuận đang đợi, chị em mình cùng về nhé!”
Trọng Yến lắc đầu, cậu gạt tay cô ra, từ từ nhắm mắt.
“Em không về đâu.”
“Sao có thể không về? Em…”
Ngọc Thuần chưa nói dứt câu bức tường bên cạnh đổ ầm xuống, bụi mù bay khắp trời.
Ngọc Thuần bị ai đó kéo ra khỏi biển lửa, mặc cho cô van xin, vùng vẫy người kia tuyệt nhiên không động lồng.
Cô vừa ra khỏi cũng là lúc căn nhà đổ xuống, hoàn toàn sụp đổ trước mắt Ngọc Thuần.
Quang cảnh thê lương đến đau lòng, Ngọc Thuần quỵ trên đám cỏ khô, mất hồn nhìn về nơi xa.
Cô nhìn đôi bàn tay mình, nơi đó vẫn in lại máu của Trọng Yến, máu chưa khô chảy sâu vào lòng người ở lại.
Ngọc Thuần đờ đẫn rất lâu, cô chống tay ngồi dậy, quệt loạn xạ lên mặt, từng bước nhỏ quay về nhà họ Chu.
Thấy cô trở về ai nấy đều khiếp sợ, vì bộ dạng quá đỗi thảm thương của Ngọc Thuần, cô gạt toàn bộ qua một bên, mắt nhìn con dao nằm trơ trọi trên đất, Ngọc Thuần cất giọng lạnh lùng.
“Quyển Như đang ở đâu?”
Một gia nhân tiến lên báo: “Dạ ở trong phòng.”
Không ai nói gì, càng không ai dám ra ngăn cản, bọn họ đứng nhìn Ngọc Thuần mang theo con dao tiến đến phòng Quyển Như.
Cô ta có vẻ rất vui, nhàn nhã uống trà ngắm hoa, nào biết được Ngọc Thuần đạp cửa xông vào.
Chẳng nói một lời, Ngọc Thuần vung dao chém loạn xạ khắp nơi, từ bàn trà đến chậu hoa, giường ngủ… khắp nơi đều xuất hiện nhiều vết dao.
Quyển Như sợ hãi lùi vào góc, khiếp đảm Ngọc Thuần hệt như nhìn quỷ dữ, cô ta chạy đến đâu Ngọc Thuần đều chém đến đó, hệt như hôm nay không chém chết cô ta, Ngọc Thuần sẽ không dừng lại.
“Chị… chị điên rồi hả? Bên ngoài có ai không?”
Ngọc Thuần bặm môi chém mạnh lên cột nhà, con dao to trực tiếp dính lên thân cột, cô nắm cổ áo Quyển Như, thống hận đay nghiến.
“Là mày đúng không? Chính mày là người đã sai biểu Vân Dân, để hắn ta gọi Trọng Yến ra ngoài, dụ tao ra đó.
Có phải mày làm không?”
Quyển Như trợn tròn mắt: “Thằng đó chết rồi à?” Cô ta cười phá lên như kẻ điên.
“Nó chết thật rồi, vui quá.
Tôi chỉ mong nó càng chết sớm càng tốt, dám đánh tôi thì