Đợi khi Doãn Kỳ rời đi là chuyện của rất lâu sau, Tú Thanh bước ra sau bức tường chắn, cô ngồi ngay ngắn trên ghế, hướng mắt nhìn cô em Ngọc Thuần dằm mình màn mưa hoa.
“Là ai vậy?”
Ngọc Thuần thu lại ý cười trên mặt, cô khúm núm đối diện chị gái mình, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“Là bạn của em.”
“Bạn… em chắc chứ?”
Ngọc Thuần gật rồi lại lắc, vì cô chẳng biết gọi anh là bạn có đúng không.
Tú Thanh không hài lòng với câu trả lời của Ngọc Thuần, dù vậy cô không biết dùng lời nào để vạch trần, cho nên Tú Thanh chỉ đành phẩy tay bỏ qua.
“Thôi em không muốn nói thì chị không ép, đợi ngày anh lớn quay về, thì em cũng nên về đi.”
“Tại sao chứ chị?”
Tú Thanh muốn đi nhưng vì câu hỏi của Ngọc Thuần mà quay lại, cô trả lời:
“Vì ở đó vốn là nơi thuộc về chúng ta, có đi cũng là đám tôm tép đó đi.”
Cứ như thế Ngọc Thuần ở lại nhà chị suốt gần một tháng, trong một tháng qua có Chi Ái, có Lục Tuyết còn cả Doãn Kỳ đến tìm.
Mọi người không ai hỏi về lý do, cô cũng chẳng muốn kể.
Vào buổi chiều nắng đẹp, cô ngồi bên hiên nhà, lắng nghe tiếng gió xô từng tán lá cọ vào nhau kêu xào xạc.
Doãn Kỳ đến mang theo phần bánh mình vừa mua trên đường đến đây, anh đưa đến trước mặt cô, nhưng Ngọc Thuần không mảy may động đến.
Cô ngước mắt nhìn anh, mở miệng hỏi: “Lần trước anh kể việc mình từng được cô bé giúp đỡ khi vào kinh thành, chuyện đó là thật sao?”
Doãn Kỳ hơi bất ngờ song vẫn trả lời cô.
“Là thật.”
Ngọc Thuần cắn môi, ngón tay khẽ chạm lên chiếc bánh còn nóng hổi, từ tận sâu đáy lòng dâng lên niềm vui khó tả, hệt như tìm được vật bị mất.
“Vậy anh còn nhớ cô bé đó không, cô bé đã giúp anh hiện giờ ra sao? Anh có muốn gặp lại cô ấy không?”
Doãn Kỳ như đã có câu trả lời cho riêng mình, anh cười rất tươi, cứ như đem tất cả niềm tin yêu đặt lên vùng đất mới.
“Anh không cần mong gặp lại cô ấy nữa.”
Ngọc Thuần nghệt ra, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ nhận được câu trả lời phũ phàng như thế.
Ảo vọng trong lòng vỡ tan thành nhiều mảnh vụn, hóa thành nước mắt chảy ngược vào tim.
Cô mỉm cười, nụ cười cứng đờ như tượng.
“Tại sao vậy? Cô ấy giúp anh mà, chính anh đã nói mình còn nhớ cô ấy.”
Doãn Kỳ đắc ý nhướng lông mày, anh xé nhỏ phần bánh nhét thẳng vào miệng Ngọc Thuần, không để cô nói tiếp.
“Đã là việc trước kia rồi, chúng ta cứ nhìn về tương lai thôi.”
“Tương lai ra sao, vốn chúng ta đều không biết trước.
Còn quá khứ thì…”
Quá khứ sớm đã trôi qua, lưu luyến cũng chẳng thể níu kéo.
Cô còn ở đây hy vọng cái gì? Sự biết ơn mà người ta đã lãng quên sao? Thật nực cười, đến chính bản thân cũng rất buồn cười.
Ngọc Thuần lấy cớ đau đầu đuổi khéo Doãn Kỳ về, nhìn anh từ từ khuất bóng sau bức tường cao, cô rã rời ngồi