Chiều tối mây đen lần lượt kéo về che khuất bầu trời rực rỡ, Ngọc Thuần đứng trước cửa âm thầm đánh giá người đàn ông, cô lập lại câu hỏi:
“Ông nói mình là người Kim Bội sai đến chuyển lời?”
Người đàn ông kia một thân áo vải, bên mặt có vết sẹo dài chừng một lóng tay, nhìn qua biết đã người lam lũ nhiều năm.
Ông ta khom lưng, cúi đầu vâng dạ.
“Dạ vâng, cô Kim Bội sai tôi đến mời một mình cô đến quán trà, hình như có chuyện gấp cần nói.”
Ngọc Thuần vốn dĩ không tin ông ta, tuy nhiên bức thư tay có nét chữ Kim Bội đã lắp đầy lòng tin của Ngọc Thuần.
Cô đi theo ông ta, điểm đến không phải là quán trà nào cả, mà chính là căn nhà gỗ.
Căn nhà nằm trong hẻm tối, le lói những tia sáng yếu ớt.
Hai gã đàn ông bặm trợn giữ chặt cô trên nền đất lạnh lẽo, ẩm ướt.
Ngọc Thuần càng vùng vẫy bị hắn ta giữ chặt hơn, cô đá ghế để nó ngã xuống phát ra âm thanh lớn thu hút người đi đường.
Một trong hai gã lên tiếng, giọng nói trầm khàn khó nghe, âm thanh thô kệch chui vào lỗ tai cô.
“Mày yên phận cho tao đi, dù có kêu rách họng cũng không ai nghe đâu, chỗ này bị bỏ hoang lâu rồi xung quanh không có ai.”
Một kẻ khác tiếp lời: “Anh Xám làm thế nào với con nhỏ này đây?”
Người được gọi là anh Xám đứng lên, vác thân thể to lớn của hắn đến chiếc tủ nhỏ, lấy ra hai bình rượu.
“Còn chờ gì nữa, chờ đám người kia tới.”
Hắn ta đưa bình rượu to cho người kia, bình nhỏ đặt giữa bàn.
“Cái này đem cho con nhỏ đó uống, đây là quà mà cô chủ chúng ta chuẩn bị cho nó, còn sợ nó làm không tốt nên cho rượu thượng hạng.”
Ngọc Thuần nhìn qua bình rượu đặt giữa bàn, vỏ bình xanh lá, thân bình tròn đơn sơ chỉ khắc duy nhất một chữ H.
Chữ H đánh mạnh vào thị giác cô, Ngọc Thuần từng nghe nói rượu Thụy Xuân của Xuân Hồng Các cũng có khắc chữ H, khi uống vào khiến người ta thấy lâng lâng như lơ lửng trên mây.
Toàn thân Ngọc Thuần phát run, cô nhắm mắt tìm kiếm chút tình bĩnh còn sót lại.
Bên tai vang tiếng cười cợt nhả của tên Xám.
“Mày sợ hả, thấy mày như vậy tao cũng tiếc, nhưng mày yên tâm chủ của tao nói rồi, đợi mày phục vụ xong hai ông khách kia, ngày mai sẽ bán mày vào nhà giàu để…”
Tên kia tò mò ôm bình rượu ngồi kế bên tên Xám hỏi: “Làm gì anh Xám?”
“Làm vợ bé… haha!”
Tiếng cười bỉ ổi, đê tiện vang khắp căn nhà, Ngọc Thuần ngồi trên đất nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ mục nát đối diện, trong đầu thầm tính toán trước sau một lượt.
Lần này phải liều mình chạy, không thể bị bắt lại, nếu bị bắt chỉ sợ không có kết cục đẹp.
Bình rượu giữa bàn như án tử dành cho Ngọc Thuần, dạ dày cô quặn đau, cơn buồn nôn cùng vị chua trào ngược lên cổ họng.
Hai gã trước mặt, cùng chuyện xấu bọn chúng làm khiến cô ghê tởm phát ói.
“Cho con nhỏ đó uống rượu đi, mày định đợi người tới mới cho nó uống hả?”
Tên kia bị mắng, tay chân lọng cọng mở nắp bình rượu, Ngọc Thuần kháng cự ngậm chặt miệng, rượu trút vào tràn hết ra ngoài, hắn lúng túng nhìn tên Xám.
Tên Xám có vẻ mặt hung tợn giậm chân đi tới, ngón tay thô ráp đè lên môi dưới của cô, dùng lực tách mở miệng.
Móng tay hắn tì lên môi Ngọc Thuần, lực kéo xé rách da môi, đường cắt tuy nhỏ nhưng rượu chảy qua rất rát.
Ngọc Thuần khó khăn muốn phun rượu ra, tên kia bịt chặt miệng cô, hắn nghiến răng đe dọa, dùng đủ mọi cách ép Ngọc Thuần nuốt xuống.
“Anh Xám còn một nửa cho con nhỏ đó uống hết hả?”
“Không cho nó uống vậy mày uống đi!” Tên Xám dữ tợn quát tháo tên kia.
Nhân lúc bọn họ thảo luận không chú ý, Ngọc Thuần đưa tay mò mẫm sau đầu, rút ra cây trâm bạc sắc bén, tóc không trâm cố định như suối thác chảy xuống đến eo.
Cô cắn răng nắm chặt trâm bạc trong tay, tên Xám thảo luận