Ngọc Thuần cô gái sống ở thế kỷ XXI bước lên chiếc xe taxi kỳ lạ và rơi vào lỗ hổng thời gian, hoặc nói cách dễ hiểu chính là xuyên không, tình tiết trong tiểu thuyết mà mọi người thường đọc.
Tại thế giới mới, cô trở thành con gái của một thương nhân có tiếng tại kinh thành, trong triều đại không có thật, điều duy nhất không thay đổi chính là tên gọi của mình.
Cha cô tên Trọng Bách, anh trai tên Trọng Huấn.
Ngoài hai anh em, Ngọc Thuần còn thêm vài em gái nữa, họ là con của vợ lẽ, quan hệ giữa các bà vợ không mấy thuận hòa, may mắn ngày thường không hay đụng mặt nhau, nên Ngọc Thuần cũng an tâm.
Sự bình yên trong gia đình phải nhờ đến người mẹ vĩ đại quán xuyến mọi thứ.
Ấn tượng ban đầu mẹ là người hiền lành ấm áp, nhưng đó chỉ là khuôn mặt khi nhìn con mình, mẹ quyết đoán, kiên nghị không thua kém người đàn ông nào.
Vỏn vẹn hai ngày Ngọc Thuần đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, chuyện kinh khủng hơn là cô phát hiện mình có hôn phu.
Thông tin như sấm nổ bên tai, cô loạng choạng suýt té, không chỉ có gia đình còn có cả hôn phu, trên đời này sao lại có chuyện tốt dâng đến tận tay?
"Hồ Bân công tử là ai? Em nói lại cho chị nghe!"
Ngọc Thuần chớp mắt, cảm giác bất an bao trùm toàn thân.
Chi Ái biết tiểu thư nhà mình vừa khỏi bệnh, đầu óc chưa tỉnh táo, nên từ tốn giải thích:
"Hồ Bân công tử là con trai duy nhất của ông Vân Đàm, ông Vân Đàm là thương nhân ở huyện Kế Tông, đồng thời là bạn làm ăn của lão gia, Hồ Bân công tử là hôn phu của chị..."
Chi Ái đem tất cả người nhà Hồ Bân kể cho Ngọc Thuần nghe, chỉ sợ bỏ sót ai đó.
Những lời Chi Ái nói Ngọc Thuần đều bỏ ngoài tai, ngoại trừ câu cuối cùng.
"Ý em nói là hôn phu của chị đến thăm chị? Chị có hôn phu sao?"
Chi Ái gật đầu chắc nịch: "Vâng...!Công tử đang ở vườn hoa đợi chị.”
Ngọc Thuần không thể che giấu sự kinh ngạc trên khuôn mặt, hôn phu của chính chủ đang ở đây, cô không quen biết hắn, không gặp là bình thường, nhưng chính chủ là hôn thê, đương nhiên phải đi gặp hôn phu của mình.
Ngọc Thuần tưởng tượng đến vị hôn phu kia, liệu có giống nam chính trong phim ngôn tình cô xem không? Nam chính khôi ngô đẹp trai, nhà giàu lại hiểu tâm lý nữ nhân.
Nếu thật vậy Ngọc Thuần cảm thấy lần đến thế giới này quả thật không uổng công.
Tại chiếc bàn đá nằm giữa vườn hoa, nam nhân một thân áo xanh ngồi đưa lưng về phía cô.
Ngọc Thuần sợ hãi dừng bước, không tin vào mắt mình, cô quay sang hỏi Chi Ái.
"Đấy là Hồ Bân sao?"
Vừa nói cô vừa chỉ tay về phía người đang ngồi.
"Vâng, đấy là Hồ Bân công tử."
Ngọc Thuần từng hào hứng tò mò về Hồ Bân, thậm chí còn vẽ ra một nam nhân anh tuấn tiêu sái, cho đến bây giờ đừng nói là nhìn mặt đến cả bóng lưng cũng khiến cô vỡ mộng đẹp.
Ngọc Thuần đi từng bước dè dặt đến trước mặt Hồ Bân, hắn không để ý đến cô chỉ chuyên tâm ăn bánh gia nhân mang tới, ăn đến bên mép còn dính vụn bánh.
"Cho hỏi anh là hôn phu của tôi sao?"
Trăm ngàn lần Ngọc Thuần mong hắn sẽ nói không phải, nhưng khi chính tai nghe hắn nói đúng, hy vọng trong lòng cô sụp đổ.
Ngọc Thuần ngồi xuống ghế, mắt cứ liếc Chi Ái.
Bàn tay đặt trên đùi nắm chặt, cô vắt óc tìm chủ đề nói chuyện.
"Nghe nói anh đến thăm tôi, thật quý quá! Nhìn xem tôi khỏe rồi, không còn bệnh nữa.
Nếu không còn gì tôi xin phép đi trước nhé!"
Hồ Bân giữ chặt tay Ngọc Thuần, mu bàn tay sạch sẽ của cô dính vụn bánh từ lòng bàn tay hắn.
"Đâu được, cha ta biết sẽ trách ta vô tâm với thê tử sắp cưới.
Nàng ở đây ăn bánh với ta đi!"
Ngọc Thuần bật cười, chẳng biết đang vui hay buồn.
Cô đỡ trán, bàn tay che khuất đôi mắt tuyệt vọng.
"Chúng ta quen nhau bao lâu rồi? Có từng trò chuyện với nhau chưa?"
Cô chuyển dời chủ đề nhằm moi móc thông tin hữu ích.
Hồ Bân chép