Đây là lần đầu tiên Ngọc Thuần chủ động đến tìm mẹ sau khi tỉnh dậy, người phụ nữ ăn mặc trang nhã dừng hẳn công việc trong tay khi thấy cô bước vào, bà mỉm cười hiền từ.
“Thuần à, sao đã khuya rồi con còn đến đây? Có việc gì ngày mai có thể đến, buổi tối gió lạnh, nhỡ bị cảm lạnh thì sao?”
Nhận được sự quan tâm của bà, lòng Ngọc Thuần thấy ấm áp lạ kỳ.
Thấy con gái yên lặng, bà nhẹ nhàng hỏi tiếp:
“Sao thế? Có việc gì muốn nhờ mẹ giúp à?”
Cả người Ngọc Thuần cứng đờ, cô bâng khuâng không biết có nên nói hay không, vì đây là đại sự.
Ngọc Thuần chẳng dám giấu giếm, cũng sợ kể quá rành mạch, nửa che nửa đậy mà bày tỏ bất mãn trong lòng mình.
"Mẹ...!con có thể từ hôn hay không? Con thực sự không thể lấy gã ta được."
"Không thể." Bà Tú Huệ thở dài tiếc nuối.
"Tại sạo ạ?" Ngọc Thuần sững người, nói năng một cách khó khăn.
“Không phải mẹ không muốn giúp con, nhưng hôn ước với nhà Hồ Bân không phải nói muốn hủy là hủy."
Bà thở dài, ôn tồn giải thích: “Lần cha con đến huyện Khương bàn chuyện làm ăn, trên đường về bị một đám cướp bao vây, cũng may được ông Vân Đàm ra tay giúp đỡ mới an toàn trở về.
Hai người sau đó kết thông gia, tạo ra hôn ước giữa con và Hồ Bân.”
Ngọc Thuần nhìn mẹ một cách cứng nhắc.
Thảm rồi! Hôn ước của cô không phải liên hôn làm ăn, môn đăng hộ đối hay tâm đầu ý hợp gì cả, mà là đền ơn cứu mạng...
Nếu bây giờ cô quyết định hủy hôn, người đời gọi là vô ơn, còn nếu không hủy hôn...
Ngọc Thuần tự hỏi rốt cuộc kiếp trước bản thân đã làm điều ác gì, để bây giờ phải rơi cảnh ngộ éo le?
Cô nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh chào bà.
“Đã khuya rồi mẹ hãy nghỉ ngơi đi, con về đây!”
Bà Tú Huệ chưa kịp nói lời nào, bóng dáng của Ngọc Thuần đã biến mất trong màn đêm.
Sau khi con gái rời khỏi, bà chẳng còn tâm trạng nào làm việc, vì vốn bà chẳng ưng thuận hôn phu của cô.
Ngọc Thuần dạo bước trong vườn hoa, nhìn từng cánh hoa yêu kiều khép nép, thầm tìm cách hủy bỏ hôn ước, cô không thể lấy một người mình mới vừa gặp mặt.
Càng về đêm không khí càng lạnh, nhưng một chút lạnh lẽo Ngọc Thuần cũng không cảm nhận được, cô để mặc cho gió đêm thổi tung mái tóc dài, trong bóng đêm cô quạnh, Ngọc Thuần cảm thấy cô đơn vô cùng.
Bất tri bất giác Ngọc Thuần đi đến sân sau, nơi đây chỉ có nhà kho nên buổi tối không mấy ai đi lại, dưới ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn nơi xa Ngọc Thuần trông thấy bóng người lướt qua, cô chau mày tiến lên từng bước dè dặt, cốt muốn nhìn xem là ai, ngờ đâu vô tình phát hiện bóng đen đó là anh trai mình.
Chuyện bất ngờ ở phía sau, anh trai cô ấy vậy mà đang ôm hôn một người, người kia còn là nam.
Số Ngọc Thuần đúng là đen, cái gì không thấy lại đi thấy cảnh này, chẳng may để anh ấy phát hiện cô nhìn trộm, nói không chừng sẽ giết người diệt khẩu.
Nói đi cũng nói lại, giữa một thế giới phân biệt nam nữ rõ ràng, sẽ chẳng ai chấp nhận một ái tình trái quy luật, Ngọc Thuần hiểu rõ hơn ai hết.
Ngày mai cô đem chuyện đêm nay nói ra, mặc kệ người đời có thấy hay không, cũng sẽ kéo vào miệt thị chê bai.
Thế gian vốn là như vậy, tuyệt tình không cần đạo lý.
Ngẫm lại những ngày sống ở đây, Trọng Huấn đối xử với cô rất tốt, hoặc có lẽ vì anh nghĩ cô là Ngọc Thuần em gái anh.
Dù sao việc cô nhận được tình thương và sự ân cần của Trọng Huấn là thật, cô không phải kẻ chỉ biết nhận mà không cho đi.
Chuyện đêm nay cô chẳng thấy gì, trở về ngủ một giấc là quên đi tất cả.
Ngọc Thuần ngồi bó gối sau bụi cây, lắng nghe âm thanh môi lưỡi hòa quyện, từng tiếng hôn mút chùn chụt làm mặt cô đỏ như tôm luộc.
Chợt hai mắt cô mở lớn, bóng đèn trong đầu phát sáng, hình như Ngọc Thuần đã tìm được con đường cứu lấy bản thân mình rồi.
Trải qua một đêm dài đằng đẵng, sự bức bối quấy phá không yên, trời tờ mờ sáng Ngọc Thuần gõ cửa phòng Trọng Huấn.
Thấy anh trai mở cửa, theo phản xạ cô cười rất tươi, chạy vào phòng leo lên giường anh lăn lộn.
"Wow giường anh êm quá, chắc ngủ ngon lắm phải không anh?"
Trọng Huấn cau có vì bị làm phiền giấc ngủ, anh cộc cằn.
"Muốn ngủ thì về phòng mình mà ngủ, qua chỗ anh làm gì? Sáng chưa mở mắt ra đã làm phiền người ta rồi."
Ngọc Thuần bĩu môi, cô ôm chặt anh không buông.
"Anh có biết không, ở trong nhà này người em thương nhất là anh đó.
Sao anh nỡ nói ra mấy lời làm tổn thương em vậy chứ? Em tới tìm anh là có chuyện muốn nhờ mà."
Trọng Huấn không vì cái ôm hay mấy lời nịnh nọt của cô mà dễ chịu, anh nói:
"Mấy chuyện em nhờ toàn là chuyện động trời, cái danh quậy phá của em ai ai cũng biết."
Nhắc mới nhớ, cô từng nghe Chi Ái nói qua, Ngọc Thuần ỷ mình có người nhà chống lưng nên khá phá phách, đôi lúc còn ngang bướng.
Những điều đó không thể trách một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương được, nếu là cô nói không chừng còn ngang bướng gấp trăm lần.
"Thế nên em